Chương 268: Cô Đơn Không Chịu Được (4)
Chương 268: Cô Đơn Không Chịu Được (4)Chương 268: Cô Đơn Không Chịu Được (4)
"Vậy phải làm thế nào? Không có tảo đậu thì xà phòng thơm phải chế thế nào?" Dư thị biết cách điều chế xà phòng thơm, tảo đậu là mấu chốt của xà phòng thơm,'Chỗ khác có hàng không? Chúng ta không vì một nhà không giao hàng mà ngưng việc buôn bán chứ?"
"Chưa biết, ta đã để Tôn thúc đi Bắc Lý trấn mua." Diệp Gia thở dài,'Lần này coi như đã cho ta một bài học sâu sắc."
"Lần này chúng ta cứ để hắn ta hố như vậy?" Không chỉ Diệp Gia nuốt không trôi cục tức này, Dư thị cũng không nuốt nổi. Nghĩ tới nghĩ lui, cục tức này nghẹn trong ngực khó chịu muốn chết,'Từ Hữu Tài làm chuyện như vậy, còn đạo nghĩa để nói sao? Chúng ta vốn đã viết khế ước giấy trắng mực đen, hắn ta tự mình ký tên tự cam kết. Muốn coi thường thì coi thường, có còn vương pháp nữa hay không?”
Quê nghèo đất hoang mà, tất nhiên rất nhiều chuyện không như mình nghĩ, khế ước cũng không hữu ích như trong dự tưởng. Quan phủ vươn tay không tới, trú địa không quản chuyện vặt. Thật sự có người không sợ mất mặt, trừ phi bọn họ tàn nhẫn đến mức có thể đánh chết người, nếu không bọn họ chỉ có thể chịu thiệt.
"Chẳng lẽ tìm người đánh chết hắn ta sao? Hay là tìm người trộm kho hàng của hắn ta?" Diệp Gia bất đắc dĩ, Dư thị trâm mặc.
Suy cho cùng, chính là chân trân không sợ mang giày, đạo nghĩa sợ ăn vạ.
"Nương, nương đừng tức giận. Ta đã giao chuyện này cho tướng công thu xếp." Diệp Gia thấy Dư thị đến lông ngực phập phồng, sợ bà ấy giận đến thương mình, vội vàng nói thêm,"Tướng công nói chờ hắn an bài."
Diệp Gia vốn tưởng rằng Chu Cảnh Sâm nói an bài là dùng thủ đoạn thô bạo khiến Từ Hữu Tài biết Chu gia không dễ chọc, cho hắn chút dạy dỗ, lần sau không dám làm bậy. Ai biết người này làm việc đặc biệt tuyệt tình, hắn tìm đến thương bang địa phương.
Cũng là lúc này, Diệp Gia mới biết Đông Hương trấn có thương bang. Nơi đây tuy không có nha môn quản sự quan phủ, nhưng bởi vì có thương lữ lui tới nhiều, lại có rất nhiều thương đội ghé đến buôn bán. Cho nên để đảm bảo làm việc có trật tự, thương hộ cũng phải tuân thủ quy tắc và chú trọng trung thực. Vì vậy, đại thương địa phương dẫn đầu thành lập một thương bang. Mà thủ lĩnh của thương bang chính là gia chủ Trình gia Bắc Lý trấn Trình Lệ.
Nói cách khác, phụ thân của Trình Phong.
Không biết Chu Cảnh Sâm đã thương lượng với Trình Lệ của thương bang thế nào. Từ Hữu Tài, một chưởng quỹ của cửa tiệm nhỏ tâm thường, cho dù đã đăng ký với thương bang quan ngoại. Bởi vì hành vi không giữ tín, đã bị chặt đứt đi hơn nửa đường làm ăn.
Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Từ Hữu Tài không biết mình bị chặt đứt tài lộ chỉ vì một lần tham tiền, phải rất lâu về sau Diệp Gia mới biết được chuyện này. Hiện tại nàng đang bận rộn dỡ đồ đạc trên xe bò xuống, kéo vào trong sân. Diệp tứ muội nghe động tĩnh, vác bụng lớn từ trong nhà đi ra. Nhuy Thư Nhi đi theo phía sau, nhìn thấy tổ mẫu và thẩm nương trở về, tung tăng nhào lên.
Dư thị cúi người ôm người vào lòng dỗ dành, hai cậu nhóc Tôn Tuấn, Tôn Anh cùng từ vườn rau phía sau đi ra.
Gà trong nhà toàn được mấy đứa nhỏ này đào giun cho ăn, trứng gà đẻ lần lượt, hiện tại trong nhà ăn trứng gà cũng không cần đi chợ ngói mua. Diệp Gia nói với hai đứa nhỏ chuyện ông Tôn ra ngoài mua hàng, tối muộn mới trở về, để tránh hai đứa nhỏ không tìm thấy ông nội mà hoảng hốt.
Tôn Tuấn như một người lớn gật đầu: "Đông gia tỉnh ta, ta muốn đi làm."
Diệp Gia vuốt đầu cậu bé, thâm nghĩ đứa trẻ lớn như vậy ở hiện đại đã được đi học. Nhưng ở bây giờ bọn họ không có điều kiện, sau này nếu có điều kiện, cho bọn nhỏ đi học chữ, sau này trưởng thành sẽ trở thành một trợ lực.
Chuyện thu thập đồ hôm nay do Dư thị và Diệp ngũ muội làm, Diệp Gia ngồi xuống nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu thu dọn nấu nướng.