Chương 269: Cô Đơn Không Chịu Được (5)
Chương 269: Cô Đơn Không Chịu Được (5)Chương 269: Cô Đơn Không Chịu Được (5)
Diệp tứ muội ngồi bên định giúp đỡ, kết quả vừa khom người, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Con người nàng ấy dù sau cũng sẽ không lớn tiếng kêu, nếu không phải Diệp Gia trùng hợp bưng một chậu nước đi qua nàng ấy nhìn thấy, có lẽ nàng ấy đã nhịn không kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Diệp Gia vội vàng đặt chậu xuống, bước nhanh tới bên cạnh nàng ấy,'Người khó chịu ở đâu?"
Bụng Tứ muội cực kỳ lớn, lớn đến đôi khi người ngoài nhìn thấy còn sợ hãi. Diệp Gia cũng từng khuyên nàng ấy hậu kỳ không nên ăn nhiều, còn phân phó A Cửu nhất định phải để mắt đừng để nàng ấy ăn lén cái gì, kết quả là bụng nàng ấy lại càng ngày càng lớn.
Diệp tứ muội ngẩng mặt lên muốn mỉm cười với Diệp Gia, vừa mở miệng nói: "Ta không sao.' Bên kia Dư thị đột nhiên hét lên.
"Gia Nương! Mau! Tìm đại phu, tìm bà mụ tới!" Dư thị là người có kinh nghiệm sinh đẻ nhất trong phòng này, bà ấy đã sinh bốn đứa bé. Nhìn bộ dáng của Diệp tứ muội là biết nàng ấy sắp sinh, bà ấy lau tay vào áo rồi vội vàng tới đỡ người,'Để nương, con mau đi nấu nước nóng, trải giường. Viện Nương chắc là sắp sinh rồi!"
Những lời này như thiên lôi bổ vào trên đầu Diệp Gia, khiến nàng tê dại từ đầu đến chân. Cùng là nữ tử, Diệp Gia luôn có tâm tình khẩn trương đặc biệt đối với phụ nhân sinh con. Giống như chỉ chậm trễ một chút, chính là một xác hai mạng, ba mạng.
Rõ ràng vừa rồi còn thuận lợi, nàng mới thì thâm chưa đến hai ngày, sao đứa nhỏ lại sinh ra nhanh như thế? Bụng Tứ muội mới mấy tháng? Còn chưa tới tám tháng, chẳng lẽ đúng là song thai như nàng đoán?
Trong lòng hoảng hốt, Diệp Gia vội vàng buông đồ chạy ra ngoài.
Một hơi chạy đến y quán phố đông, vội vàng thuật lại tình huống rồi mời đại phu đi theo. Phụ nhân nông thôn sinh con đều mời bà mụ, mời đại phu giống như Diệp Gia là người đầu tiên làm. Nhưng nghe tình huống nàng miêu tả, đoán được tình hình sinh đẻ đặc thù. Lão đại phu thấy y quán không đông người nên bèn thu thập hòm thuốc đi cùng Diệp Gia.
Chỉ đường cho lão đại phu đến Chu gia, Diệp gia còn phải đi tìm bà mụ. Lúc trước A Cửu còn ở đã tìm bà mụ xong, lúc này Diệp Gia chỉ cân đến gọi người là được. Bà mụ kia biết đường đến Chu gia, không cần Diệp Gia dẫn đi, dưới chân như gió đi Chu gia.
Trong lúc vội vàng, Diệp Gia dường như dùng hết sức lực bú mẹ đời này để chạy.
Nửa đường đụng phải Chu Cảnh Sâm từ ngoài trở về. Chu Cảnh Sâm thấy nàng chật vật như vừa vớt từ trong nước ra, còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện lớn. Vội vàng giải thích với người bên cạnh vài câu rồi chạy chậm đuổi theo Diệp Gia.
Chờ nghe được chuyện là thế nào, Chu Cảnh Sâm mới thở phào nhẹ nhõm. Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Đã mời đại phu chưa?" "Mời." Diệp Gia vuốt mái tóc ướt đẫm ma hôi, sinh con hẳn không nhanh như vậy, nhưng nàng vẫn lo lắng người nhà không xử lý tốt. Vừa bước nhanh, vừa nói với hắn,"Tứ muội lần này có thể là sinh song thai, song thai dễ sinh non, cũng khó sống. Nữ tử sinh con chính là đi qua quỷ môn quan, Tứ muội vạn vạn phải vượt qua được."
Không chỉ vì cho A Cửu một câu trả lời, cũng vì hai sinh mạng, Diệp Gia thật lòng lo lắng.
Chu Cảnh Sâm không lên tiếng, cúi đầu nhìn, thấy một bên giày của Diệp Gia chạy đến hỏng một chiếc. Mũi giày cũ bị rách, vớ cũng lộ ra. Hắn mím môi im lặng, ánh mắt liếc qua mắt cá nhân sưng tấy của Diệp Gia, im lặng ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Gia.
Diệp Gia dừng chân, nhìn Chu Cảnh Sâm cúi xuống không biết hắn đang làm gì.
"Mắt cá chân không đau sao? Sinh con không mất mấy giờ không được, nàng gấp như vậy làm gì?" Chu Cảm Sâm đưa lưng về phía nàng, cong eo xuống, tiếng từ phía trước truyền lại, giọng nói dịu dàng, Lên đi, ta cõng nàng chạy còn nhanh hơn nàng chạy.'
Diệp Gia: “...'