Chuong 278: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (8)
Chuong 278: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (8)Chuong 278: Han Se Khong Ban Tam Neu Gia Nuong Lam Vay (8)
Diệp Gia cau mày quan sát hồi lâu, muốn xem vết thương ở đâu thì phải cởi y phục này ra. Ngọn đèn dầu ở bên cạnh bàn cách khá xa, căn phòng tối quá không nhìn rõ được. Diệp Gia bảo hắn đợi một chút, đi tới bàn cầm cây đèn dầu đặt lên đầu giường. Ánh mắt nàng nhìn vào thắt lưng của hắn mấy lần, nhưng rồi nàng thu lại: "Chàng tự cởi hay để ta làm?”
Vẻ mặt Chu Cảnh Sâm tuy hiền lành nhưng động tác tay kéo thắt lưng lại rất gọn gàng dứt khoát. Diệp Gia vừa mới mở lời nói hắn cởi y phục, bên này hắn đã kéo thắt lưng cởi bỏ áo ngoài. Đừng nhìn người hắn gầy gò, áo khoác vừa cởi ra, những đường nét thon gọn, mượt mà bên trong giống như được điêu khắc ra vậy.
Diệp Gia:
Kiêm chế ánh mắt lung tung của mình, nàng đưa tay giúp hắn cởi một bên tay áo ra.
Làn da trắng nõn phủ đầy vết bâm tím, không có một mảng da nào lành lặn. Toàn bộ cánh tay của hắn sưng tấy. Diệp Gia nhìn thấy bèn hít một hơi thật sâu, bị thương thành như vậy cũng thiệt thòi cho người này giữ được bình tĩnh: "Chuyện gì xảy ra thế? Làm sao trên người lại có nhiều vết thương như vậy?"
"Ta bị phạt năm mươi quân côn." Chu Cảnh Sâm đề cập chuyện này khá nhẹ nhàng, nhẹ giọng nói: “Tay ta chặn lại, bị trúng đòn."
"Tại sao? Chàng đã phạm sai lâm gì mà bị phạt năm mươi cây quân côn chứ?" Sắc mặt Diệp Gia đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Chu Cảnh Sâm nhìn thấy nàng như vậy, nhịn không được mà cười, lông mày cong cong: "Không có gì to tát, chẳng qua chỉ là quân côn thôi mà. Gia Nương, hôm nay đến canh giờ này ta còn chưa ăn cơm, trong nhà có đồ thừa không, chuẩn bị cho ta một ít nhé?”
"Đến bây giờ chàng vẫn chưa ăn sao?"
Chu Cảnh Sâm cười hiền lành: "Buổi sáng ở nhà ăn cơm, nhưng ban ngày lại không ăn."
Diệp Gia:
Diệp Gia nghe nói hắn bị đánh, còn đến canh giờ này vẫn chưa ăn cơm. Không biết tại sao, một cảm giác chua xót dâng lên từ tận đáy lòng. Nhưng nàng cũng biết những chuyện bên trong khu đóng quân không thể giải thích bằng vài ba câu. Nếu cấp trên muốn trừng phạt ngươi, sẽ luôn tìm cớ để ngươi bị trừng phạt. Đời sau của một vài tập đoàn đơn vị lớn chính là như thế, đặc biệt là bên trong cơ chế quốc doanh. Trong lòng Diệp Gia vẫn luôn biết rõ điều này.
Hiển nhiên, việc quan trên cũ mới đánh cờ chính là tai ương của người phía dưới. Chu Cảnh Sâm là người mới, gần đây mới leo lên trên, căn cơ không ổn định, bị quan trên lấy ra khai đao.
Hít sâu một hơi rồi nuốt xuống, Diệp Gia không nói lời nào an ủi hắn, lạnh mặt xoay người đi ra ngoài. "Nàng đi đâu vậy?" Chu Cảnh Sâm gọi nàng.
"Làm gì đó cho chàng ăn.”
Diệp Gia vừa nói thì người đã rời khỏi phòng, ánh mắt Chu Cảnh Sâm dõi theo bóng dáng nàng rời đi, đôi mắt khẽ chuyển động. Một lúc sau, hắn nhếch khóe miệng lên, nhàn nhạt nở nụ cười. Gia Nương có lẽ không thích hắn nhiều như vậy, nhưng nàng chắc chắn bị hắn thu hút.
Mặc dù giả vờ đáng thương sẽ làm tổn hại đến hình tượng oai hùng của một nam tử, nhưng nếu Gia Nương chịu bộ dạng này, hắn sẽ không bận tâm.
Đúng là trong nhà vẫn còn một ít cơm, Diệp Gia đã chiên cho hắn một dĩa cơm chiên trứng. Ưu điểm của Chu Cảnh Sâm chính là ở điểm này, đưa cái gì ăn cái đó, dù ngon hay dở hắn đều ăn sạch sẽ. Diệp Gia ngồi bên cạnh nhìn hắn chậm rãi ăn hết một dĩa cơm lớn, cuối cùng nàng vẫn mềm lòng. Nàng đến ngăn tủ lấy một chai thuốc mỡ ra, đặt lên đầu giường mà không nói lời nào.
Chu Cảnh Sâm đặt đũa xuống rồi lau miệng, sau đó ngước nhìn Diệp Gia và nở nụ cười.
Từ khóe mắt Diệp Gia thoáng nhìn thấy được vết thương sau lưng hắn, cái con người này dường như đau cũng không biết kêu một tiếng. Sau một hồi lâu, nàng mới cất tiếng thở dài: "Cười cười cười, chàng chỉ biết cười, ăn no chưa?”
"Ừm"