Chương 280: Làm Người Đi Chu Cảnh Sâm (2)
Chương 280: Làm Người Đi Chu Cảnh Sâm (2)Chương 280: Làm Người Đi Chu Cảnh Sâm (2)
Ánh mắt Diệp Gia không kiềm được cứ dán vào cái cổ thon dài và xương quai xanh vừa hẹp vừa lõm xuống của hắn. Còn có vòng eo thon thả ấy, đường cong mềm mại từ thắt lưng kéo dài đến khi biến mất vào trong quần. Tuổi tác của hắn cũng không được coi là lớn, còn chưa tới tuổi hai mươi, cơ thể thuộc về loại giữa người trưởng thành và thiếu niên, là cái loại gây nhưng rắn chắc, vừa thon vừa dài, đẹp đến chết người.
Diệp Gia hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nàng tự nói với lòng mình ngàn vạn lần không được xúc động mà thất tiết. Tham luyến sắc đẹp sẽ phải trả giá đại giới, mà đại giới này vô cùng nặng trĩu. Trước mắt nàng vẫn chưa có cái quyết tâm để gánh vác trách nhiệm nên nhất định phải kiềm chế.
"Còn chưa ngủ à? Đã muộn thế rồi." Khóe mắt Chu Cảnh Sâm để ý thấy được vẻ biến hóa trên mặt Diệp Gia, nhưng cái tư thế thản nhiên lắc lu kia đúng là không biết xấu hổ. Hắn chậm chạp lấy bộ chăn đệm của mình từ trong tủ ra đặt xuống đất, sau đó quay đầu nghiêng người nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia híp mắt, hai con ngươi đảo qua xương vai xinh đẹp của hắn, nàng xoay người đưa lưng về phía hắn rồi ngủ.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, trong viện đã có tiếng động. Hôm qua cửa hàng không mở cửa, vì vậy mà có lẽ hôm nay sẽ có hơi bận rộn. Ông Tôn đã chất thịt lên xe, nhưng Diệp ngũ muội vẫn đang ở quầy chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng. Vừa thấy Diệp Gia bước ra, nàng ấy lập tức hỏi Diệp Gia có muốn mang số trứng gà đỏ này ra bán luôn không. Diệp Gia ngẩn ra, rất lâu sau mới nhận ra một điều, ở Tây Bắc bên đây, hình như khi sinh con không phải tặng trứng gà đỏ.
Hôm qua Diệp Gia định dùng cây tô mộc luộc trứng gà, Diệp ngũ muội vì tin tưởng vô điều kiện vào Diệp Gia nên đã lập tức nghe lời làm theo. Cuối cùng luộc xong một nôồi trứng gà đỏ rồi nhưng vẫn chưa thấy Diệp Gia kêu làm gì, cho nên nàng ấy mới nghĩ rằng số trứng gà đó sẽ được mang ra bán vào hôm sau.
Diệp Gia há miệng, suýt chút nữa đã lỡ miệng nói ra phong tục khi sinh con sẽ tặng trứng gà đỏ, nếu không nàng phải bị lộ mất.
"Tứ muội sinh được song bào thai là một chuyện vui lớn, ta dù sao cũng nên chúc mừng chứ." Trong đầu Diệp Gia nhanh chóng nghĩ bài, nàng nói: "Nhà ta lại không có gì ổn áp để chúc mừng, cho nên mới luộc vài cái trứng tặng hàng xóm cũng coi như chia sẻ niềm vui."
Diệp ngũ muội nghe Diệp Gia nói vậy mới hiểu số trứng gà đỏ này là để chúc mừng cho Diệp tứ muội.
Nàng ấy há miệng, muốn nói sinh con thì không phải không nên giết dê giết gà để chúc mừng ư? Nhưng Diệp Gia đã nói thế thì nàng ấy cũng mù quáng tin tưởng. Còn cảm thấy có lý mà gật đầu, nói: "Vậy tỷ, chúng ta phải phân phát mấy cái trứng gà này cho ai? Người ở cửa hàng bên cạnh à?'"
"Cầm để trong cửa hàng đi, phát cho khách hàng của chúng ta."
Diệp Gia hào phóng với khách hàng đã là chuyện mà ai cũng biết. Trước đây khi mở một cái quán nhỏ, nàng thường xuyên chuẩn bị một cái bát đặt bên cạnh, nói là để cho khách hàng ăn thử. Sau này khi đã mở cửa hàng, nàng còn công khai xem sản phẩm mới như quà mà tặng người. Bây giờ nàng bất ngờ có ý tưởng muốn tặng trứng đỏ, Diệp ngũ muội và Dư thị cũng chẳng cảm thấy lạ. Dù sao đi nữa, con dâu làm việc chưa từng như bắn tên mà không có đích, nàng làm như vậy chắc chắn có lý do của nàng.
Với niềm tin như thế, Diệp ngũ muội chất giỏ trứng gà đỏ lên xe bò roi chở đến cửa hàng.
Còn chưa kể, hôm trước đem tặng ruột già quả là một điều thông minh. Sáng sớm hôm nay, cửa hàng bọn họ vừa mở cửa đã có một vị khách đi ngang qua nhìn thấy bọn họ xách theo thứ gì đó vào, người nọ lập tức ló đầu sang hỏi một câu: "Hôm nay bán sản phẩm mới đó à?"