[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (4)

Chương 300: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (4) Chương 300: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (4)Chương 300: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (4)

Lâm Trạch Vũ này biết chữ, lúc còn nhỏ đã từng làm thư đồng cho công tử của nhà chủ nhân. Sau đó trong nhà xảy ra chuyện chọc giận nhà chủ, lớn nhỏ một nhà đều bị đem bán, đương nhiên cậu ta cũng bị bán tới nơi xa như vậy.

Lúc trước nói là buôn bán giấy Tuyên Thành cũng không coi là nói láo, nhà của cậu ta quả thực có mở phường sản xuất nhỏ. Là lúc cha của cậu ta còn làm người đứng đầu lén lấy tiền của nhà chủ để mở phường sản xuất cá nhân. Cách làm giấy Tuyên Thành đó là cha cậu ta học được từ tiệm lớn của nhà chủ, số tiền kiếm được cũng miễn cưỡng sống tạm qua ngày.

Đương nhiên, Lâm Trạch Vũ không nói cho người nhà họ Chu biết những chuyện bên trong này. Cậu ta ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc, nhưng có thể cảm nhận được thái độ của lão thái thái người chủ tử mới này đối với cậu ta có hơi bài xích. Tuy là không biết ra sao, nhưng tốt nhất cậu ta đừng lượn lờ trước mặt của Dư thị. Có việc gì thì tới làm việc, không có việc thì núp ở trong nhà không thò mặt ra. Cũng may người nhà này không hà khắc, cũng không làm khó cậu ta.

Diệp Gia không biết Dư thị có vướng mắc gì với Xa thứ sử này, nhưng cũng rất hiểu ý nhau, không hỏi kỹ.

Sau khi đưa người về nhà, nàng liền đi tới tiệm.

Lúc quay trở về tiệm thì kịp lúc giờ cao điểm buôn bán, một mình Diệp ngũ muội không thể trở tay kịp được. Đúng lúc nàng tới để phụ một tay, bên này bán thịt đầu heo còn lại chưa tới một nửa, hai nồi lớn ruột già đều đã bán sạch rồi.

Hôm nay Ngũ muội thực sự rất vui, một là buôn bán được, thu tiền mà mỏi cả tay khiến nàng ấy cảm thấy rất vui, hai là tỷ tỷ cho nàng ấy sức mạnh trước mọi người, kêu nàng ấy không cần lo lắng sẽ bị gả bừa cho ai. Diệp ngũ muội vừa lau chùi cái thớt gỗ vừa vui vẻ hát khẽ. Diệp Gia bất lực nhìn nàng ấy mấy lần, nàng ấy cũng không nhịn được mà bật cười. Hôm nay thứ gì cũng bán rất được, chưa tới giờ thân mà đã bán hết sạch cả rồi.

Đã bán hết rồi thì đóng cửa, dù sao cũng phải về chuẩn bị cho đồ ngày mai. Ở phía ông Tôn cũng đã mua đầu heo và thịt ngũ hoa về rồi, và cũng xách vê mấy thùng ruột già nữa.

Bọn họ vừa chuẩn bị đóng tiệm, thì ở ngoài cửa lại có mấy người khách quen tới. Vừa nhìn thấy ông Tôn chuẩn bị treo biển đóng cửa, vô cùng tiếc nuối: 'Hôm nay tại sao bán hết sớm vậy? Vốn dĩ muốn tới sớm hơn, nhưng lại có việc nên bị chậm trễ. Đều bán hết rồi sao?"

Diệp Gia mỉm cười: "Bán hết rồi, muốn ăn thì chắc phải đợi ngày mai rồi."

Mấy người không mua được cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ở trấn này người thích ăn thịt heo cũng đâu có nhiều như vậy. Rõ ràng ngày nào cũng bán tới giờ thân mới hết, sao hôm nay lại giành giật như vậy. Sau đó mới nghe ngóng được hôm nay tướng công của bà chủ tiệm tới, là sĩ quan của khu đóng quân. Rất nhiều người không biết là nịnh bợ hay là thế nào, đều đến lo cho chuyện buôn bán của tiệm này. Cứ như vậy một người hai người, một chút đồ đó đều đã bị ban sach.

"Bà chủ có tướng công hả?" Mấy nam nhân nhìn thấy Diệp Gia xinh đẹp như vậy mà lại chưa từng nhìn thấy nam nhân ở bên cạnh nàng, còn tưởng nàng là quả nữ nhân chứ. Ai ngờ là thật sự có nam nhân,Thật sự là sĩ quan ở khu đóng quân sao?"

"Còn không phải sao? Ngoại hình phải nói là rất tuấn tú!" Có người có mặt ở hiện trường nói: "Đứng cùng bà chủ giống như hai thần tiên vậy đó!"

Mấy nam nhân trong lòng có chút tư tưởng đều chặc lưỡi, lẩm bẩm hai câu rồi không dám nói gì.

Diệp Gia cũng không hiểu mấy chuyện này lắm, lúc nàng đem đồ về nhà họ Chu, đúng lúc Chu Cảnh Sâm có dẫn mấy người về nhà. Diệp Gia cũng có quen với mấy người đó, chính là mấy người Liễu Nguyên, Tôn Ngọc Sơn lần trước từng tới nhà họ Chu rồi.
Bình Luận (0)
Comment