Chương 301: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (5)
Chương 301: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (5)Chương 301: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (5)
Còn có một người dị tộc đại hán tên là Ba Trát Đồ, từng tới nhà uống rượu lúc còn ở vương gia trang trấn Lý Bắc. Mấy người ngồi ở cái bàn gỗ trong viện tử, mặt đều có vẻ triu nặng.
Mấy cái ghế gỗ bàn gỗ đó là do Diệp Gia làm, nàng đặc biệt tìm gỗ vê mài, làm theo hình dáng trước đây của cột gỗ. Nhìn có vẻ san sùi, nhưng thực chất lại mang vẻ đẹp nguyên sơ.
Lúc này mấy nam nhân ngồi lại với nhau, trên bàn đặt mấy đĩa thịt chín và rượu.
Diệp Gia ngạc nhiên liếc nhìn qua, lại không có ý tới quấy rây. Kêu ông Tôn xách mấy thứ cần dùng cho ngày mai tới sau chỗ đất trống ở trước mặt cửa bếp, làm mấy cái chậu lớn, rồi lại xách mấy thùng nước tới rửa đồ.
Bàn bạc rất lâu, đương nhiên sẽ ăn tối ở nhà họ Chu rồi.
Diệp Gia thầm nghĩ cũng may trong nhà có rượu có mồi, nếu không thì phải chạy tới chợ sành coi sao. Sau khi rửa sạch ruột già thì nàng cho vào trong cái nồi để đi kho, một kệ bếp khác thì dùng để nấu ăn. Kệ bếp là do trước đây Diệp Gia muốn dùng tới, nên tìm người đặc biệt tới sửa. Bây giờ đã dùng quen rồi, hai cái nồi lớn, bên cạnh còn chôn mấy cái bình treo chứa nước. Không những có đủ nồi để nấu ăn, bây giờ ngay cả đun nước sôi cũng tiện hơn rất nhiều.
Thời tiết dan dần chuyển lạnh, vừa qua tháng mười là đặc biệt rất lạnh, bây giờ đã là thời tiết tốt để ăn lẩu thịt dê rồi. Hôm nay Diệp Gia lười phải nấu nhiều đồ ăn, đúng lúc mấy người đó muốn uống rượu, cứ do dự chi bằng dứt khoát làm một nồi lẩu cho rồi.
Diệp ngũ muội đang vùi đầu làm rau, vừa rửa vừa phải để ý nồi đang nấu: "Tỷ, có phải ở khu đóng quân xảy ra chuyện gì không?”
"Hử?" Diệp Gia ngớ người, đang chuẩn bị làm chén canh gà đưa tới cho Diệp tứ muội. Nàng ấy ở cữ sắp được một tháng rồi, cũng đến lúc có thể ngồi dậy đi lại được rồi. Trải qua một tháng được ăn ngon uống ngon này, người của Diệp tứ muội đã tròn trịa hơn rồi,'Sao vậy hả?"
Diệp ngũ muội lắc đầu, bưng đĩa củ cải trắng đã rửa sạch vào trong bếp: "Mặt của tỷ phu và mấy người đó trông có vẻ khó coi."
Diệp Gia chớp chớp mắt, liếc nhìn một cái. Quả nhiên, sắc mặt đều rất khó coi. Nàng nghĩ là cho dù có chuyện gì thì Chu Cảnh Sâm cũng có thể ứng phó được thôi, đúng lúc nấu xong mỳ rồi liền bưng ra ngoài một tô lớn. Nàng vẫn không nói gì, Diệp ngũ muội chần chừ một lát rồi mở miệng nói: "Tỷ, tỷ có nghe nói gì không? Nghe nói gần đây ở thôn Ngũ Đạo có bốn năm cô nương trẻ bị mất tích, người trên trấn đều nói là bọn bắt cóc lại đến rồi.
"Thôn Ngũ Đạo có cô nương bị mất tích sao?" Thời gian này Diệp Gia bận lên trấn Lý Bắc kéo quan hệ với Trình gia, nghe ngóng khắp nơi vê chưởng sự nhân Trình gia, lại không chú ý đến tin tức trên phố,'Chuyện xảy ra lúc nào vậy?"
"Mấy trấn quanh đây vẫn luôn có tình trạng bắt cóc. Hàng năm các thôn vẫn luôn có mấy cô nương bị mất tích." Diệp ngũ muội đều cho là chuyện thường tình,'Nhưng hình như năm nay bi mất tích nhiêu hơn, thôn Ngũ Đạo bị mất tích bốn năm người, phía dưới thôn Tam Hợp bị mất tích mấy người. Cộng lại hết mấy thôn cũng bị mất tích hai ba chục người. Đa số đều là các cô nương, tiểu nha đầu, cũng có bé trai, nhưng ít.
Diệp ngũ muội nói xong thì nói tiếp thêm một câu: "Vẫn nên nói với đại nương một tiếng, trông coi Nhuy Tả Nhi cẩn thận."
Diệp Gia nghe vậy cảm thấy có hơi kỳ quặc, nhưng thời cổ đại mấy chuyện bắt cóc ở vùng biên quan như thế này quả thực nhiều. Trong thôn con nít nhiêu, chỉ cần không trông coi kỹ là dễ bị bắt cóc. Cộng thêm ở thời cổ đại chuyện mua bán người là hợp pháp, kéo ra trạm mua bán hoặc chợ thì đều là tiền.
"Tỷ hiểu rồi." Diệp Gia gật đầu, rồi đi đưa mỳ qua cho Diệp tứ muội.
A Cửu không nói tiếng nào đã rời đi.