Chương 302: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (6)
Chương 302: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (6)Chương 302: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (6)
Trước khi đi, A Cửu nhét cho Diệp Gia mười lượng bạc. Cả nhà hắn ta ở tại nhà họ Chu, tuy Diệp Gia không mở miệng đòi tiên. Nhưng cả nhà bọn họ ăn uống đều dùng tiền của nhà họ Chu, cho dù mặt A Cửu có dày hơn nữa cũng ngại ăn không uống không. Cộng thêm việc trước đó có cầm tiền của Diệp Gia, hắn ta càng ngại ăn uống miễn phí như vậy nữa. Vì để kêu nhà họ Chu có thể cho vợ con của hắn ta ăn ngon hơn, nên nhét mười lượng bạc vào tay Diệp Gia.
Diệp Gia cũng không khách sáo với hắn ta, hắn ta đưa thì nàng nhận. Huynh đệ ruột cũng phải tính toán rõ ràng, nhận tiền thì người ta mới yên tâm ở lại. Sau đó nàng cũng đem mười lượng bạc này đưa cho Dư thị, ve sau chuyện ban ngày ở nhà nấu canh cho Diệp tứ muội là do Dư thị phụ trách.
Hai đứa trẻ sinh đôi lớn rất nhanh, mới hơn một tháng đã hết đỏ rồi, mà đã trở nên trắng như cục bột. Đứa trẻ mở mắt mới nhận ra khác biệt, trong đó có một đứa có đôi mắt màu xanh biếc giống với A Cửu, một đứa khác có đôi mắt màu đen. Hai đứa bé đều rất đẹp, kiểu như là ai nhìn vào cũng sẽ thương. Ngay cả người không thích trẻ con như Diệp Gia mà ngày nào cũng tới bồng hai đứa trẻ.
Diệp tứ muội đang ăn mỳ, bây giờ cũng không còn sợ Diệp Gia như vậy nữa. Sống chung với nhau, nàng ấy cũng nhìn ra Diệp Gia là người mặt lạnh tim nóng. Tuy vẫn chưa thân thiết lắm, nhưng cuối cùng cũng dám mở miệng nói chuyện: "Tỷ, tháng sau muội có thể ngồi dậy làm việc được rồi. Nếu trong nhà có việc gì cân làm, cứ kêu muội làm."
"Không cần vội, sức khỏe của muội vẫn chưa khỏe hẳn." Diệp Gia sao có thể yêu cầu người ở cữ như nàng ấy làm việc được chứ,'Hơn nữa, muội còn phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ nữa. Đợi muội hết ở cữ đã, tỷ cũng không rảnh để nấu ăn cho muội ăn đâu. Muội phải tự mình nấu. Con còn nhỏ như vậy, ban ngày chỉ riêng việc giặt tã cho tụi nó cũng đã không đủ thời gian rồi. Muội cũng không vội phải làm việc cho tỷ đâu."
Diệp tứ muội bị Diệp Gia nói như vậy thì đỏ cả mặt.
"Được rồi, muội cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Nếu thật sự có việc, để tỷ kêu A Cửu làm là được rồi. Diệp Gia véo má của đứa bé, kêu nàng ấy ăn mì xong thì đặt chén đó, lát nữa kêu Ngũ muội tới lấy. Nói xong liền quay người rời đi.
Diệp gia đã hái hết toàn bộ ớt ở hai miếng đất lớn ở sau viện. Dem đi phơi khô, ớt chưa phơi khô thì đem làm thành tương ớt, tóm lại, cách ăn của mỗi loại ớt đều phải chuẩn bị sẵn. Đến lúc cần dùng tới cũng tiện hơn, xào các thứ như ớt bột, đậu phộng, bột thì là, muối, hạt vừng để làm nguyên liệu chấm. Không có dầu bò, Diệp Gia dùng dầu dê, cho thêm hương liệu vào trong nồi.
Lúc này Diệp Gia và Ngũ muội ở sau bếp, một người bận cắt rau cắt thịt, một người thì đang nấu ăn. Canh dùng là canh gà, sau khi cho Diệp tứ muội ăn một chén thì còn lại rất nhiều. Đúng lúc có thể dùng tới. Phải nói là con người buộc phải phát huy hết tiềm năng của mình khi tới bước đường cùng. Có đánh chết Diệp Gia cũng chưa bao giờ nghĩ là có một ngày nàng có thể nấu ra được một nồi lẩu bằng ký ức của mình. Tuy mùi vị tệ hơn rất nhiều so với nồi lẩu mà kiếp trước nàng đã ăn được trong tiệm ăn, nhưng đã là giỏi lắm rồi. Chí ít không khó ăn, dùng đũa thả thịt và rau cắt sẵn vào trong nồi, một lát sau gắp ra chấm với nước chấm, mùi rất thơm.
Diệp Gia lấy hai cái nồi, và một nồi nhỏ mà Dư thị dùng sắc thuốc cho Chu Cảnh Sâm. Đốt cháy hai cục than, kèm thêm ít rau trộn, nồi đặt ở giữa trung tâm. Rau sống thì đặt trên cái giá bên cạnh.
Mấy người Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên đang ngồi chờ có hơi sửng sốt khi nhìn thấy kiểu này. Bọn họ đã từng ăn không ít thức ăn tươi ngon, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy loại rau sống này được đặt trên bàn.