Chương 303: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (7)
Chương 303: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (7)Chương 303: Phải Sống Thật Tốt, Cố Gắng Không Thành Góa Phụ (7)
Mùi vị chua cay được thổi giữa gió lạnh buổi tối vừa thơm vừa kích thích. Bốc lên từ nồi lẩu nóng hổi hổi, khiến cho lông mày của mấy nam nhân đang có chịu nhiều đau khổ này đã giãn ra. Diệp Gia sợ bọn họ không biết ăn, bày họ dùng đũa nhúng mấy miếng thịt dê xuống. Ước chừng được mười lăm giây thì gắp lên, gắp thẳng vào trong đĩa chấm ở trước mặt Chu Cảnh Sâm: "Tướng công ăn thử trước đi."
Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm đột nhiên nhìn trúng ánh mắt ghen tị đang nhìn qua của Liễu Nguyên, lặng lẽ dời sang nơi khác. Hắn câm đôi đũa gắp miếng thịt vào trong miệng. Chậm rãi nhai, lông mày đã giãn ra.
Liễu Nguyên hoàn toàn khác hẳn, nhưng Diệp Gia là đích thê chân chính mà Chu Cảnh Sâm cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên không phải là người ở ngoài có thể tùy tiện đùa giỡn được. Nên đành nuốt lại những lời trêu chọc: "Đệ muội cứ đi làm việc đi, ở đây tụi ta có thể tự ăn được mà."
"Ừ. Ăn thịt trước, ăn thịt xong rồi hằng bỏ rau vào." Diệp Gia gật đầu,'Cá bỏ vào sau cùng, sẽ tanh đó.
Mấy người đều biểu hiện là biết rồi, Diệp Gia mới về phòng ăn với mấy người Dư thị.
Lần đầu tiên ăn lẩu đều cảm thấy mới mẻ, Dư thị ăn cơm Diệp Gia nấu nhiều rồi, bây giờ đã không còn cảm thấy mấy thứ đó ngon nữa. Nhưng bà ấy vừa mới ăn một miếng lẩu thì cảm thấy ngon. Trong thời gian này trong nhà luôn thêm ớt vào trong thức ăn, bây giờ đã ăn quen với mùi vị này rồi. Dư thị ăn mấy miếng thì cảm thấy rất thích, không khỏi than thở: "Nếu sau này chúng ta mà làm ăn lớn rồi, có phải cũng sẽ bán món này hay không?"
"Bán thì đương nhiên có thể bán, nhưng ở chỗ chúng ta không có người thường ăn món này." Vẫn là nhốt trong thế giới của những lão bách tính nghèo khổ này, người ăn được mấy thứ ngon này quá ít rồi,'Nếu sau này muốn làm, phải tới khu vực Trung Nguyên mới được."
Diệp ngũ muội vừa ăn vừa lắng nghe, thật ra nàng ấy nghe cũng không hiểu lắm, nhưng nàng ấy sẽ ghi nhớ trong lòng những lời của Diệp Gia nói. Sau khi ăn một bữa tối ngon lành, Diệp ngũ muội bưng chén bát đi rửa. Thuận tiện nhìn thịt kho ở trong nồi đã chín chưa, đợi làm xong việc, thịt đã được vớt ra cho ráo, ông Tôn mới đun nước giúp.
Còn Chu Cảnh Sâm sau khi tiễn khách về, vừa mới vào nhà thì bị Dư thị kêu lại: "Doãn An, con tới đây.
Hiếm khi vẻ mặt của Dư thị lại khó coi như vậy, Chu Cảnh Sâm sửng sốt. Nhưng đại khái là hắn có thể đoán được là có chuyện gì, liền thở dài và đi theo Dư thị đến mảnh đất trống ở sau viện. Hai người mới đứng lại, Dư thị nhìn ve hướng Diệp Gia đang đứng. Chắc chắn là Diệp Gia không nhìn thấy bà ấy mới mở miệng nói: "Nghe Gia nương nói, cái thằng nhóc đó là con kêu nó mua à?”
"Da" Lúc đó Chu Cảnh Sâm véo tay của Diệp Gia, lại không ngờ là Gia nương có thể hiểu được ý hắn,'Gặp ở chợ sành."
Hắn vừa mới dứt lời, liên bị một cái tát của Dư thị.
Cái tát này của Dư thị là đánh trên cánh tay của hắn, một gương mặt luôn vui vẻ đột nhiên đanh chặt lại. Dư thị đè thấp giọng tức giận chất vấn hắn: "Con còn nói con đã chết tâm với Cố Minh Hy rồi. Đã chết tâm rồi sao còn mua hạ nhân của Xa gia ve đây làm gì nữa chứ? Chu Doãn An, Con có thể tỉnh táo hơn không. Con không đi mà dỗ dành người vợ mà nương cưới vào cửa cho con, mà chỉ đặt tâm tư ở người ngoài làm gì."
Xa thứ sử này không phải người ngoài, mà là ngoại tổ gia của Cố Minh Hy.
Lúc đầu Dư thị bởi vì hôn sự của hai nhà, nên qua lại nhiều với nhà họ Cố, đương nhiên biết cũng tương đối tỉ mỉ. Cố Minh Hy luôn thân thiết với ngoại tổ gia, nhũ mẫu đi theo bên cạnh lúc còn nhỏ chính là hạ nhân của nhà họ Xa.
"Nói ra thì, phu gia của nhũ mẫu Cố Minh Hy cũng mang họ Lâm”