Chương 321: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (7)
Chương 321: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (7)Chương 321: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (7)
Diệp Gia đứng ở cửa một hồi, thấy có chút may mắn vì công việc làm ăn chủ yếu của nàng không ở việc mở cửa hàng làm thức ăn. Nếu không vào mùa đông mà thường xuyên có thời tiết như thế này, mà nơi đóng quân xảy ra chuyện thì hoàn toàn không có lời. Nhưng chuyện xà bông thơm thì không thể bỏ.
Khế thư ký kết với Trình gia không nói rõ là sẽ đưa bao nhiêu hàng, chỉ xác định phí hoa hồng, thời gian thanh toán và các điêu kiện. Về phần một lân vận chuyển được bao nhiêu qua đó thì phải xem bên này bọn họ giao bao nhiêu hàng. Đương nhiên Diệp Gia nghĩ là càng nhiều càng tốt. Dù sao một năm Trình gia cũng chỉ đến Tây Vực có ba chuyến. Lần sau lại đến Tây Vực, chắc phải là nửa năm sau. Nếu chuyến này đi chỉ kiếm được một chút, nàng cần gì phải phí công tốn sức?
Một ngày xà bông thơm không làm được quá nhiều, nên mỗi ngày Diệp Gia luôn làm mấy trăm miếng và để ở trong phòng trống hong khô. Bởi vì xà bông thơm cần hong khô ít nhất mười lăm ngày.
Cho nên trong vòng mười năm ngày trước khi Trình gia đi vận chuyển vào đợt tháng giêng, nàng phải cố gắng bớt chút thời gian để làm.
Đồ tể trên trấn càng đến cửa ải cuối năm, họ càng giết nhiều lợn. Bởi vì có một số thôn dân sẽ nuôi gia súc, đến lúc này sẽ giết heo giết dê để ăn Tết. Mua tụy lợn cũng dễ hơn rất nhiều, Diệp Gia chỉ cần cho đồ tể một giá tốt, hắn ta sẽ mang tới giúp Diệp Gia.
Không thể không nói, lúc trước ông Tôn đến trấn Lý Bắc mang về trăm cân bột giặt đúng là đã giúp được một việc lớn. Nếu không tính trữ một lân nhiều như vậy, e rằng bọn họ còn phải chờ. Lúc này không chỉ phải chế biến đủ hàng để mang đi Tây Vực, mà còn phải để lại nguồn hàng cố định cho ngõ Lê Viên và cửa hàng Linh Lung. Diệp Gia nhìn bột giặt càng ngày càng ít, cuối cùng gọi A Cửu qua.
Thật ra A Cửu cũng đã sớm nghe Diệp Tứ Muội nhắc tới chuyện Diệp Gia muốn hắn ta đi đến Tây Vực, nên đã sớm chờ đợi.
Thật ra, ngày đó theo Diệp Gia đến Trình gia nói chuyện, trong lòng hắn ta cũng đã nắm chắc. Dù sao Chu gia chỉ có từng ấy người, đều là nữ tử, chỉ có Chu Cảnh Sâm là một nam tử. Nếu hắn không có chức vụ, chuyện này đương nhiên sẽ do hắn tự mình dẫn đội đi. Nhưng Chu Cảnh Sâm là quân chức, không thể dễ dàng rời khỏi trấn Đông Hương. Còn có ông Tôn giúp đỡ Chu gia làm việc nhưng ông Tôn lớn tuổi như vậy, làm sao có thể lặn lội đường xá xa xôi được.
Là em rể, A Cửu tự nhận mình ở chỗ Diệp Gia, chắc chắn đáng tin hơn ông Tôn một chút. Nhưng nói thật, có muốn đi Tây Vực hay không, trong lòng A Cửu cũng có chút khó lựa chọn. Nếu hắn ta chỉ một thân một mình, chạy bao xa cũng không sao. Bị thương chết cũng không có người ràng buộc. Nhưng giờ đây đã có thê tử, sinh hai đứa con. Ít nhiều hắn ta cũng không thể bỏ thê tử và con. "Chàng yên tâm đi, có ta ở đây, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa con trai của chúng ta." Diệp Tứ Muội thì lại rất thoáng, tuy nói lúc tình cảm phu thê đang hòa hợp thì rất khó chia ly nhưng không thể ràng buộc A Cửu ở thắt lưng của nàng ấy cả đời được: "Hơn nữa, tỷ cũng sẽ không để ta không có cơm ăn đâu."
Diệp Gia đối xử với hai muội muội như thế nào, trong lòng A Cửu hiểu rõ.
Có Diệp Tứ Muội ủng hộ, A Cửu tới đây ngồi xuống, mới nghe Diệp Gia lên tiếng nói chuyện đã đồng ý.
Đồng ý quá nhanh, Diệp Gia cũng không kịp phản ứng: "Chẳng lẽ ngươi đã sớm có ý định này? Lần trước đến Trình gia, nhìn chằm chằm vào bảng hiệu mạ vàng đó của Trình gia một hồi lâu..."
"Tỷ nhận ra rồi à.'" A Cửu ngượng ngùng gãi gãi gáy: "Ta cũng không thể không có tiên đồ cả đời được."
Diệp Gia nghe hắn ta thừa nhận thì cũng cười, nàng thích những người thành thật như vậy.