Chương 324: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (10)
Chương 324: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (10)Chương 324: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (10)
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Tứ Muội, Diệp Ngũ Muội và mấy người khác tự dưng cảm thấy động tác vừa rồi của hai người họ kỳ lạ ở chỗ nào đó, nên đều tránh tầm mắt không nhìn. Dư thị nhíu mày, cam đũa ăn một miếng. Cúi đầu mới thấy Nhuy Tả Nhi nâng bát nhỏ của mình lên. Giờ đây Nhuy Tả Nhi được chăm cho trắng nõn, còn có chút cảm giác mum mm.
Một tay cô bé cầm cái bát nhỏ, tay kia cầm cái thìa gỗ. Vểnh cái miệng nhỏ đầy dầu mỡ: "Tổ mẫu, đói, đồ ăn đồ ăn."
Dư thị nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy bát nhỏ của cô bé để gắp thức ăn cho cô bé.
Gap đầy một bát, Nhuy Tả Nhi cảm thấy hài lòng cam một bát đồ ăn đến cái bàn thấp để ăn. Hai huynh hệ Tôn Tuấn cũng ngồi ở đó, trên bàn trẻ con không có đồ ăn, đều là ăn xong rồi đến bên người lớn xin. Ba người cùng ăn, ăn cũng khá là nhiều.
Diệp Gia kéo Chu Cảnh Sâm vào phòng, Chu Cảnh Sâm mới biết đã đổi phòng. Cách bài trí bên này cũng giống như phòng bên cạnh, chỉ là phương hướng ngược lại. Tủ để ở bên tường, thật ra quần áo bên trong chưa từng lấy ra thì vẫn để ở chỗ cũ. Không cần Diệp Gia tìm giúp, tự Chu Cảnh Sâm cũng có thể tìm quần áo. Trong lúc hắn tìm quần áo, Diệp Gia đã nói với hắn chuyện làm giường lò ở trong nhà.
Chu Cảnh Sâm không phải như Dư thị không biết chuyện đời, đương nhiên biết giường lò là gì. Nhưng vật đó chỉ thấy ở U Châu, làm sao mà Gia Nương biết làm?
Nhắc mới nhớ, Chu Cảnh Sâm cũng không phải là không có phát hiện ra sự kỳ lạ của Diệp Gia. Bình thường mà nói, một cô gái nông thôn Tây Bắc không thể biết nhiều thứ như vậy. Nếu nói lúc trước cảm thấy Diệp Gia thuận miệng có thể ngâm thơ, khiến hắn bất ngờ. Giờ đây đến chuyện giường lò này, không khỏi khiến hắn không hoài nghi thân phận của Diệp Gia. Thật ra, Chu Cảnh Sâm biết giường lò này là ở đời trước.
Bởi vì dân tộc Nữ Chân lần lượt quấy ray vùng U Châu ở Đông Bắc, hắn đích thân dẫn binh thảo phạt mới biết được sự tồn tại của giường sưởi. Gia Nương là một cô nương sinh ra và lớn lên ở Tây Bắc, làm sao biết được giường sưởi, còn có thể làm ra giường sưởi?
Sự bất thường này đã khiến Chu Cảnh Sâm khó có thể xem nhẹ, lông mi hắn khẽ lay động, có chút âm thầm đánh giá Diệp Gia.
Diệp Gia dám làm giường lò thì sẽ không sợ bị người phát hiện. Nói thật ra, trên người nàng có rất nhiều chỗ dị thường, nghiên cứu tỉ mỉ khắp nơi đều là sơ hở. Nàng không biết thiếu nữ của vùng Tây Bắc có dáng dấp thế nào, càng không rõ ràng nguyên chủ có dáng dấp ra sao, nàng chỉ có thể dựa theo cách sống vốn có của mình. Nếu về sau thật sự dây dưa không rõ với Chu Cảnh Sâm, dù sao những chuyện này cũng không thể thoát khỏi hắn.
Hơn nữa với sự nhạy bén của Chu Cảnh Sâm, hẳn là đã sớm phát hiện ra sự kỳ lạ của nàng mới đúng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia thản nhiên mà không sợ. Chu Cảnh Sâm liếm liếm môi, trầm ngâm một lát, ánh mắt lại trở nên dịu dàng. Hôm nay không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, ánh mắt chuyển động rồi hắn cũng đè nén những nghi vấn xuống bụng. Gật gật đầu: "Cái giường sưởi kia đó phải mất tâm mấy ngày mới có thể sử dụng?"
"Thông thường là ba đến năm ngày, với thời tiết bây giờ thì ít nhất năm ngày mới có thể khô.
Diệp Gia không rõ vừa rồi hắn khựng lại một chút là muốn nói gì, nhưng rõ ràng nhận thấy biểu cảm vừa rồi của hắn là cảm thấy kỳ lạ. Nhưng tại sao hắn lại lựa chọn không khỏi, điều này làm cho Diệp Gia cảm thấy khó hiểu. Nàng nhìn hắn lấy từng bộ từng bộ y phục ra, không cần nàng hỗ trợ, nên cũng không có ở trong phòng nữa: "Trên bếp có nước nóng còn ấm, muốn dùng thì tự mình xách."
Nói xong, nàng đã di ra ngoài.