[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325: Chưa Nếm Thử Sao Mà Biết Được? (11)

Chương 325: Chưa Nếm Thử Sao Mà Biết Được? (11) Chương 325: Chưa Nếm Thử Sao Mà Biết Được? (11)Chương 325: Chưa Nếm Thử Sao Mà Biết Được? (11)

Tay cầm xiêm y của Chu Cảnh Sâm khựng lại, ngón trỏ cong lại đè lên môi. Suy tư một lát, nhếch môi chậm rãi mỉm cười. Đặt xiêm y ở trên giường, rồi xoay người đi ra ngoài xách nước xách thùng. Tới tới lui lui cũng phải đi qua nhà chính, khiến cho mấy người ăn cơm đều có chút không được tự nhiên.

Khi Chu Cảnh Sâm trở về thì ông Tôn, Diệp Ngũ Muội đã buông đũa xuống, Dư thị thì ăn mấy miếng rồi sau đó cũng buông đũa. Diệp Gia đi ra thì thấy mọi người đều buông đũa xuống không ăn, mà chờ đợi. Nàng bèn quay về chỗ mình ngồi xuống: 'Ăn tiếp đi. Tướng công tắm rửa còn mất một lúc nữa, trời lạnh lát nữa cơm sẽ nguội mất. Lát nữa chàng ăn thì để ta làm cho chàng cái khác."

Diệp Gia nói như vậy, ánh mắt của những người khác lại nhìn về phía Dư thị.

Dư thị nghĩ thấy cũng được, chờ một lát thì cơm nguội lại không ngon. Chẳng thà để lát nữa con dâu làm đồ ăn mới. Vì vậy bà ấy cũng cam lấy đũa bắt đầu ăn: "Đều ăn lúc còn nóng đi, đợi lát nữa dọn dẹp sạch sẽ, Gia Nương lại làm cho Doãn An cũng được.

Bà ấy nói như vậy, những người khác cũng thấp thỏm cầm lấy đũa ăn.

Nhưng ăn mấy miếng là cũng buông xuống, chuyện gì cũng không có quan trọng bằng ăn no. Ăn cơm xong, Diệp Ngũ Muội bưng bát đũa chuẩn bị ra sau bếp, ông Tôn cũng đi đun nước nóng. Lâm Trạch Vũ nhìn trái nhìn phải không biết có thể làm gì, bèn lui sang bên cạnh không nói lời nào. Chu Cảnh Sâm cũng đã tắm rửa xong xuôi, thay xiêm y đi ra ngoài, liếc nhìn rồi nhắc đến cậu ta: "Sau này ăn cơm xong thì chuyện rửa bát, giặt đồ cứ kêu cậu ta làm."

Diệp Ngũ Muội sửng sốt, nhìn về phía thiếu niên đứng ở góc tường, rồi nhìn về phía tỷ của nàng ấy.

"Ừ, để cậu ta làm đi." Thiếu niên mười mấy tuổi mà rửa bát cũng không phải là việc gì quá nặng, với lại Ngũ Muội cũng chỉ lớn hơn cậu ta hai tuổi thôi. Không thể để muội muội của nàng nấu cơm rồi rửa bát, còn nô bộc mua mười lượng bạc về lại ăn no mà không làm gì hết.

Diệp Gia quay đầu nhìn thấy tóc Chu Cảnh Sâm dính nước, thuận miệng hỏi một câu: “Tướng công đã dùng cơm chưa?"

"Chưa." Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Gia Nương, cả ngày hôm nay ta chưa có dùng cơm, làm món gì dễ tiêu hóa một chút."

Diệp Gia:

Ngũ Muội đưa bát đũa cho Lâm Trạch Vũ, Diệp Gia thì đứng dậy đi vào bếp.

Canh trong nồi treo còn thừa một ít, Diệp Gia bèn làm cho hắn một bát mì. Nàng làm mì rất nhanh, lúc Ngũ Muội nấu ăn có nhào bột thừa không ít. Mì cắt tay rất nhanh, mì sợi bỏ vào đun chín rồi vớt lên, chần qua một lần nước lạnh rồi bỏ vào trong canh nóng hổi. Diệp Gia nêm nếm cho hắn, rồi chuẩn bị chút tương ớt đặt ở bên cạnh canh. Khi bưng qua, Chu Cảnh Sâm đã ở trong phòng. Ngon đèn theo gió nhẹ nhàng lay động, thỉnh thoảng vang tiếng nổ đôm đốp. Nhìn thấy Diệp Gia đi vào, Chu Cảnh Sâm mới đặt bút xuống ngẩng đầu lên. Hắn vươn tay ra nhận, sau đó yên lặng ăn mì ở trước mặt Diệp Gia.

Thật sự có người có thể ăn mì mà không phát ra một chút âm thanh nào.

Diệp Gia đã sớm tắm rửa, hôm nay bận rộn cả ngày nên nàng cũng rất mệt mỏi. Mùa đông trời lạnh, nàng chuyển ổ của Điểm Điểm đến chân giường, Diệp Gia vừa chuẩn bị nằm xuống, Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên nuốt thức ăn vào trong miệng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Gia Nương, hôm qua chuyện nàng làm với ta, nàng không nói rõ một chút sao?”

Một câu nói nhẹ nhàng lại như một tiếng sấm rên đánh vào đầu, tay kéo chăn của Diệp Gia khựng lại, mở to hai mắt.

"Chớ có kiếm cớ nói nàng uống say gì đó nhớ không rõ.' Chu Cảnh Sâm hơi nghiêng mặt, lông mi ở trên sống mũi kéo ra bóng dáng của một đường nhỏ dài. Không hề chú ý đến quy tắc ăn không nói ngủ không nói, dường như sợ Diệp Gia nhắm mắt lại là ngủ mất.

Diệp Gia đang chuẩn bị ngủ: "...
Bình Luận (0)
Comment