Chương 326: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (12)
Chương 326: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (12)Chương 326: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (12)
Diệp Gia không nói lời nào, hắn lại thấp giọng hỏi: "Gia Nương, không có lời gì muốn nói với ta sao?"
"... Nói cái gì?" Diệp Gia giật giật khóe miệng, da đầu của nàng cứng do giống như miệng của nàng vậy. Giờ này khắc này, chẳng lẽ nàng phải thẳng với người nàng quấy rối sau khi say rượu, rằng nàng thèm khát cơ thể người ta, nàng mặt dày không biết xấu hổ sao?
Lúc này Diệp Gia còn có chút buồn ngủ đã biến mất chỉ trong nháy mắt, nàng đỡ chăn ngôi dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm vẫn chậm rãi uống một ngụm canh.
“Chuyện đêm qua."
Diệp Gia do dự một chút, trả lời: "Vậy... Xin lỗi nhé?" Nàng cũng không phải cố ý, bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi tuyệt vời về cả vóc dáng tướng mạo và tính tình cứ thỉnh thoảng lượn qua lượn lại, hàng đêm hai người còn ngủ ở một phòng. Cho dù trái tim Diệp Gia có làm bằng sắt cũng khó tránh khỏi rung động mà? Lúc không uống rượu nàng đã cố gắng giả bộ không thèm để ý, uống rượu khiến bản thân bung xõa nên nàng cũng không có cách nào khống chế.
"Chỉ có vậy?" Chu Cảnh Sâm kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn về phía nàng, kiểu như sao nàng lại có thể mặt dày mày dạn như vậy chứ.
Hai má Diệp Gia không ngừng đỏ lên, vừa nóng vừa đỏ.
"Chàng muốn thế nào?"
Trong mắt Chu Cảnh Sâm chợt lóe lên tia sáng nhàn nhạt, nhíu mày, giống như suy tư.
Hồi lâu, hắn mới mở miệng thăm dò: "Tối nay, ta có thể lên giường ngủ không?"
Ánh mắt Diệp Gia chợt nâng lên, quét về phía hắn.
Chu Cảnh Sâm lại uống một ngụm canh, tư thế ngồi không hề lộn xộn. Ánh sáng chiếu vào nửa khuôn mặt của hắn, bởi vì ăn mì mà trên đôi môi đỏ thẫm còn nhuộm ánh nước. Giọng điệu của hắn có phần dịu lại, còn có vài phần đáng thương nói: "Trời lạnh, ngủ dưới đất lạnh thấu xương không có chịu nổi."
Tình huống có chút biến hóa, Chu Cảnh Sâm không thể không thay đổi cách thức đối xử với Diệp Gia.
Ngay lúc nãy khi hắn đẩy phòng bên cạnh ra nhìn thấy giường sưởi, hắn đã ý thức được một chuyện. Gia Nương trước mắt, có lẽ không phải là Diệp thị mà nương cưới về cho hắn. Chu Cảnh Sâm không rõ tình huống của Diệp Gia là như thế nào, có phải tương tự với tình huống bây giờ của hắn hay không. Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được là không phải, cho dù ấn tượng về thê tử trước đây rất mong manh, Chu Cảnh Sâm cũng nhớ rõ người nọ không có hiểu biết nhiều thứ như vậy. Người trước mắt rõ ràng là một người khác.
Tuy nói không biết là duyên cớ gì rơi vào trong lòng hắn nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không muốn buông tay. Mới vừa rồi khi đang tắm rửa, hắn nhớ lại từng chút từng chút chuyện xảy ra giữa hai người trong thời gian này, ý thức được lúc trước dùng nước ấm luộc ếch có lẽ không quá thích hợp. Gia Nương, dường như còn phóng khoáng và to gan hơn hắn tưởng. Hơn nữa, nàng rất ít khi có sự e lệ của nữ tử. Có lẽ thèm muốn vẻ đẹp của hắn, nhưng ở thời điểm quan trọng lại phân biệt rất rõ ràng.
Muốn khiến Gia Nương để ý hắn, không nỡ bỏ hắn, giữa bọn họ phải có đủ vướng mắc và sự tin tưởng.
Diệp Gia nhìn mi mắt hắn rũ xuống, ánh sáng giao thoa khiến thoạt nhìn trông hắn có chút cô đơn. Trong lòng nàng không khỏi xem xét lại mình, luôn bảo Chu Cảnh Sâm ngủ dưới đất có phải quá đáng hay không. Đúng là cẩn thận ngẫm lại, mùa đông dưới đất rất lạnh, nàng ngủ trên giường còn cảm thấy lạnh. Xương cốt thân thể Chu Cảnh Sâm dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi?... Nhưng, chuyện lúc trước ngủ dưới đất cũng không phải nàng yêu cầu mài
"Chàng muốn ngủ thì lên ngủ, cũng có ai đuổi chàng xuống đâu, là tự chàng muốn xuống mà." Thật ra Diệp Gia mơ hồ cảm nhận được giữa hai người có chút thay đổi. Từ sau khi hình ảnh đêm qua lắc lư trong đầu ba bốn lần, ý nghĩ của Diệp Gia khi đối mặt với Chu Cảnh Sâm không khỏi trở nên bỉ ổi hơn rất nhiều.
Nàng cũng không muốn bỉ ổi, nhưng người này cứ quyến rũ nàng!