Chương 327: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (13)
Chương 327: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (13)Chương 327: Chưa Nem Thử Sao Mà Biết Được? (13)
Ánh mắt của Diệp Gia vô thức rơi xuống ánh nước dính trên môi hắn, nhìn trộm mấy cái thì bị hắn bắt quả tang tại trận. Hai má Diệp Gia nóng lên, hít hít mũi dời tâm mắt đi. Vẫn bị người ta nhìn chằm chằm mà lại không muốn chịu thua, bèn kiên quyết dời ánh mắt về, nhìn hắn với vẻ vô tội.
Chu Cảnh Sâm cũng nhìn ra nàng đang cố ra vẻ bình tĩnh, trong lòng tuy buồn cười nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ lên án.
"Trừ cái này ra, Gia Nương không có gì khác nói với ta sao?" Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, bàn tay trắng tinh đặt bát đũa xuống, chẳng biết khi nào mà hắn đã ăn hết bát mì đó. Canh cũng uống xong, thật sự không một chút tiếng động như gió cuốn mây tan.
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Hay là, Gia Nương không có gì muốn hỏi ta sao? Liên quan đến ta và Chu gia.'
Tim Diệp Gia đập thình thịch, nâng mi mắt lên.
"Gia Nương chưa từng thổ lộ tâm tình với ta, là bởi vì sợ phiền toái, hay là bởi vì ta và nương không có thẳng thắn với nàng?" Chu Cảnh Sâm ý thức được vấn đề này vẫn chưa được vạch trần thì Diệp Gia vẫn sẽ tiếp tục giải ngu với hắn, nên dứt khoát đâm thủng.
Diệp Gia vốn dĩ vẫn muốn lảng tránh, bởi vì quyết định này quá quan trọng, có thể sẽ ảnh hưởng đến mười năm hai mươi năm cuộc đời của nàng. Nàng cố gắng thận trọng, hết sức tỉnh táo. Nhưng không thể phủ nhận, thỉnh thoảng sẽ bị Chu Cảnh Sâm dụ dỗ. Đây cũng là nguyên nhân nàng rối rắm lảng tránh, ham muốn sắc đẹp của người ta lại không hạ quyết tâm bầu bạn với người ta cả đời, mà cứ tránh nặng tìm nhẹ.
Cho tới bây giờ Chu Cảnh Sâm vẫn mặc cho nàng lừa dối, không biết tại sao lại bỗng dưng lại trở nên cứng cỏi, làm Diệp Gia có chút bất ngờ không kịp trở tay.
Trong lòng nàng có chút phiên não, trái tim đập rất nhanh. Nhưng đối mặt với Chu Cảnh Sâm, nàng lại không muốn hoàn toàn hết duyên với hắn. Thật sự... Muốn tự do mà lại muốn giữ lấy người hiếm có mà mình rung động, quả nhiên trên đời này không có chuyện tốt vẹn toàn đôi bên.
Khẽ mím môi, Diệp Gia dứt khoát cứng cổ thừa nhận: "Đều có."
Đầu óc Diệp Gia vẫn rất tỉnh táo, vì quá tỉnh táo nên mới có thể đưa ra lựa chọn một cách lý trí: "Chu Cảnh Sâm, Chu Doãn An, đúng là ta thật sự rất rung động trước chàng. Diện mạo, tính tình, thái độ xử sự của chàng đều rất hợp ý ta, nhưng chàng lại quá rắc rối. Có thể nhận thấy chàng không phải người bình thường, cũng nhận thấy chàng có dã tâm và hoài bão. Rồng bơi chỗ cạn, chàng sẽ không lại nơi nhỏ bé ngày mãi mãi, một ngày nào đó sẽ rời đi."
"... Sau khi rời đi, chuyện bên ngoài là không thể khống chế. Về sau bên cạnh chàng sẽ xuất hiện càng nhiều phiền toái và nhiều cám dỗ hơn. Giờ đây là do ta và chàng cùng ở trong nơi nhỏ bé, sớm chiều gặp nhau nên mới có ảo giác thân mật khăng khít. Một khi thoát ly khỏi hoàn cảnh này, mọi thứ đều sẽ thay đổi. Thế giới bên ngoài rộng lớn, người xinh đẹp, người thú vị không biết bao nhiêu, ai cũng không thể cam đoan là sự lựa chọn duy nhất của đối phương. Chàng không thể, ta cũng không thể. Địa vị nam nữ không giống nhau. Nam nhân đối mặt với nhiều cám dỗ hơn, thật sự có thể chung thủy trước sau như một sao? Nếu không thể, những chuyện tương lai gặp phải sẽ gây nên hiểu lâm không ngớt. Hoặc là, khi khoảng cách hoặc mọi thứ gây ra những sai lệch ve nhận thức, đến lúc đó ai có thể cam đoan ta và chàng vẫn tin tưởng lẫn nhau như bây giờ. Hay có thể chung sống cùng phòng giống như bây giờ, cùng nhau thắp nến nói chuyện ban đêm?"
Nàng thẳng thắn thừa nhận như vậy, Chu Cảnh Sâm lại bị nàng làm cho nghẹt thở.
Chu Cảnh Sâm chưa bao giờ nghĩ Diệp Gia thoạt nhìn thì có vẻ vô tư nhưng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy. Đúng là thế giới bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, lòng người dễ thay đổi. Đời trước Chu Cảnh Sâm đã trải qua quá nhiều, quá nhiều bộ mặt hoàn toàn thay đổi. Nhưng hắn luôn tin rằng mọi thứ đều do con người.