Chuong 335: Cam On (2)
Chuong 335: Cam On (2)Chuong 335: Cam On (2)
Con ngựa của nhóm cũng vội vàng nhảy lên, trong lòng Diệp Gia căng thẳng, chỉ thấy một bóng người quen thuộc nhanh chóng lao đến bên cạnh Diệp Gia.
Diệp Gia chớp mắt một cái rồi cẩn thận quan sát, một lát sau nàng trợn tròn mắt: "Điểm Điểm!"
"Ừm”" Chu Cảnh Sâm yên lặng nghiêng người, chặn những ánh mắt đang nhìn Diệp Gia từ xung quanh: "Ta mới phát hiện nó bám theo sau xe ngựa của nàng."
Diệp Gia ngẩn người nhìn đám xác sói cách đó không xa lại cúi đầu nhìn chú sói Điểm Điểm lớn hơn sói bình thường một vòng. Lập tức, Diệp Gia bỗng nhiên có một ý nghĩ: "Chàng nói xem, thứ khiến mọi con vật dọc đường cảm thấy sợ hãi không phải là nó chứ?”
Chu Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng: "Tám mươi, chín mươi phần trăm là vậy."
"Vậy đàn sói kia thì sao?”
"Bọn chúng đến từ thảo nguyên phía Bắc." Ánh mắt Chu Cảnh Sâm cảnh cáo Liễu Nguyên đang dõng lỗ tai lên nghe trộm, quay đầu lại mỉm cười nhẹ nhàng với Diệp Gia: "Chắc là ở nơi sâu xa nhất của thảo nguyên có tuyết động và không có con mồi nên bọn sói này mới xuôi về thảo nguyên phía nam."
Lần này, Diệp Gia được dạy cho một bài học, bây giờ nàng không thể so sánh với thế hệ sau nữa. Nàng thay đổi suy nghĩ vê mùa đông giá rét ở phương Bắc để có kinh nghiệm cho lần sau. Diệp Gia cảm thông trong lòng, nàng vừa định nói cái gì đó thì cách đó không xa có một người cưỡi ngựa chạy đến thật nhanh, trên lưng ngựa cắm một lá cờ nhỏ. Tốc độ của người đó rất nhanh, dường như không bị núi tuyết ảnh hưởng gì, vừa chạy qua Chu Cảnh Sâm mười bước đã ghìm chặt ngựa.
Nhanh chóng bước xuống ngựa, người kia quỳ một chân xuống trước mặt Chu Cảnh Sâm: "Báo cáo! Tư Mã, phương Bắc có phát hiện."
Diệp Gia nuốt xuống lời vừa ra khỏi miệng, nàng thấy Chu Cảnh Sâm cau mày nên không khỏi hỏi một câu: "Có chuyện gì?"
"Một đám người bắt cóc đã chạy thoát khỏi nơi đóng quân." Chu Cảnh Sâm cũng không gạt Diệp Gia, hắn nhắc nhở nàng: "Bọn chúng chuyên dụ dỗ những thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp đưa đến thảo nguyên xa xôi hoặc đưa sang Đột Quyết để làm kỷ nữ. Có tin bọn chúng đã chạy trốn về phía đông bắc."
"Về phía Đông Bắc? Là vê hướng thảo nguyên kia sao?"
"Ừm"
Trước đó Diệp Gia đã nghe hắn nhắc đến nên gật đầu: "Neu chàng có việc thì đi làm đi."
Thật ra Chu Cảnh Sâm cũng có không ít chuyện, hắn sâu sắc nhìn Diệp Gia một chút rồi đưa tay vào lòng ngực lấy ra một con dao găm dài bằng cánh tay của Diệp Gia và đưa cho nàng. Diệp Gia nhìn thấy thì sửng sốt, nàng nhận lấy và chợt nhận ra nó rất nhẹ.
"Mang theo bên người, con dao này rất bén." Chu Cảnh Sâm bỗng đưa tay chọc vào đầu nàng rồi nghiêm túc nói: 'Nếu gặp phải người nào gây bất lợi cho mình thì nàng đâm thẳng vào, lớn gan lớn mật một chút, đừng không dám giết giống như gà cá ở cùng nhà."
Diệp Gia: ”...'
Nói xong, hắn và binh lính chạy đi rất xa.
Diệp Gia liếc nhìn bóng lưng hắn, nàng cất chiếc dao trong ngực rồi vòng ra phía sau xe ngựa cùng với Ngũ muội. Tổng cộng có mười mấy con sói đi xuống đây từ thảo nguyên bên kia, đầu bọn chúng không lớn, ước chừng chỉ bằng một con chó nhà, không biết đã chưa được ăn bao lâu rồi mà lại vô cùng gầy như vậy. A Cửu dẫn đến một đám người trông giống như là thợ săn đi săn thú, ai ai cũng xé da sói một tiếng "xoẹt" vừa trơn tru lại tàn nhẫn.
Trông Lâm Trạch Vũ giống như đang sợ vỡ mật, hắn ngồi thụp xuống đất, không đứng lên nổi, bên cạnh hắn là mấy cái bánh bao đã đông cứng.
Vừa nhìn thấy bánh màn thầu, ánh mắt Diệp Gia lập tức trâm xuống. Lúc nãy nàng cũng thắc mắc tại sao bên trong buồng xe lại có bánh bao, bây giờ xem ra chắc là tên quỷ nhỏ này vứt vào rồi. Tên quỷ nhỏ này bị dọa là do bánh bao cứng như đá đập vào, Diệp Gia có chút không vui. Nàng không quan tâm có phải cậu ta không cẩn thận hay không, nhưng chuyện bánh bao bị ném vào buồng xe như thế này lại khiến Diệp Gia không vui.