[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 334 - Chuong 334: Cam On (1)

Chuong 334: Cam On (1) Chuong 334: Cam On (1)Chuong 334: Cam On (1)

Chu Cảnh Sâm ôm Diệp Gia vào xe rất tự nhiên, hắn ôm nàng đặt trên đùi mình, giống như hắn không gặp phải chuyện gì và ôm trọn người kia vào lòng mình.

Đầu óc Diệp Gia như bị che phủ, nàng khàn giọng nói nhưng cũng không từ chối hành động của hắn: "Chàng, khụ khụ khu khụ... Sao chàng lại ở đây?"

Vì vội vàng nói nên có một luồng khí lạnh sặc trong cổ họng nàng.

"Có chút việc nhỏ, ta đi lục soát bọn người thanh niên một chút."

Trên người Chu Cảnh Sâm còn lưu lại mùi tuyết, rất ấm áp lại nóng hừng hực. Đợi đến khi hết cơn nóng thì mùi nam nhân đặc trưng trên người hắn cũng tỏa ra. Diệp Gia vốn đang hít thở bằng hơi thở nơi bả vai và sau gáy hắn thì bất chợt nghe được mùi hương đó, cũng không phải là khó ngửi nhưng nói như thế nào Diệp Gia cũng đã đỏ mặt khi ngửi được mùi hương đó.

Nàng đẩy Chu Cảnh Sâm ra một cái, ý là nàng đã ổn rồi.

Chu Cảnh Sâm bị nàng đẩy ra mấy lân nên chỉ có thể ngoan ngoãn buông nàng ra.

Thật ra, Chu Cảnh Sâm biết rõ chuyện buôn bán xà bông thơm. Từ khi Từ Hữu Tài cắt đứt nguồn cung cấp tảo đậu, Diệp Gia vẫn chưa tìm được nguồn cung cấp nào khác thích hợp để bù vào đó. Không cần Diệp Gia lên tiếng, Chu Cảnh Sâm cũng đón được lý do vì sao nàng lại đội tuyết lớn để chạy đến đây. Hắn vừa tức giận vừa oan ức liếc nhìn nàng một lúc lâu, sau đó hắn đưa tay véo mạnh gò má lạnh lẽo của nàng: "Trở mặt nhanh thật đấy."

Diệp ngũ muội ngồi ở một góc không dám lên tiếng quấy ray Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm xuống xe ngựa.

Cả thùng xe nghiêng vẹo nên khiến Diệp ngũ muội kẹt ở một chỗ không nhúc nhích được. Lúc này Diệp ngũ muội cũng không tiện núp trong buồng xe nữa, nàng ấy lấy một tảng đá trên nóc xe rồi xuống xe theo hai người họ. Diệp Gia vừa quay đầu, thấy nàng ấy cầm một cái bánh màn thầu to bằng miệng chén trên tay thì hơi sững sờ, tình thế lúc nấy có chút hỗn loạn nên nàng không chú ý. Bây giờ mới nhớ lúc nay có một người siết chặt màn che cửa sổ xe, bánh màn thầu cũng bị ném vào từ bên ngoài.

Ai ném thì nàng không biết.

Diệp Gia thoáng nhìn dưới bánh xe thì phát hiện lý do xe ngựa không di chuyển là do bánh xe đạp vào một hố tuyết. Bời vì hố tuyết rất sâu, trong tuyết lại trơn trượt nên con la đạp ve phía trước một lúc lâu mà không di chuyển được.

Sau khi những người trong buồng xe bước xuống thì thùng xe nhẹ hơn rất nhiều, nhờ sức đẩy của vài người ở phía sau nên con la nhanh chóng kéo thùng xe ra ngoài.

Phía sau xe ngựa là một đống xác sói, dòng máu tràn mênh mang trên tuyết trắng, đỏ tươi rực rỡ.

Chu Cảnh Sâm không đến một mình, hắn còn mang theo một đội ngũ. Lúc này binh lính của hắn đang đợi cách đó không xa, hai người dẫn đầu là Tôn Ngọc Sơn và Liễu Nguyên. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà trên mặt của các người đó đều có vết thương. Lúc này chính là bọn họ giết chết bây sói phía sau, nếu A Cữu dẫn đầu nhóm người này thì chắc là mất một lúc mới có thể giải quyết đám sói đó.

Liễu Nguyên không biết Tôn Ngọc Sơn nói cái gì, Tôn Ngọc Sơn chỉ quay đầu lại liếc nhìn bên này rồi chậm rãi chạy tới. Đầu tiên hắn ta lên tiếng chào hỏi Diệp Gia, đôi mắt vẫn quét qua đám người kia, lúc không nhìn thấy ông Tôn thì hắn ta hơi sửng sốt.

"Tôn thúc đã lớn tuổi nên vẫn ở nhà họ Chu, trời tuyết lớn nên ta không gọi ông ấy đi theo." Diệp Gia như đoán được suy nghĩ của hắn ta nên lên tiếng.

Tôn Ngọc Sơn gãi đầu rồi nở nụ cười thẹn thùng.

"Thật ra cha ta vẫn rất cường tráng, có thể xử lý tốt mọi việc cỏn con này hơn thanh niên bình thường." Tôn Ngọc Sơn mỉm cười.

Hắn ta cười, Diệp Gia cũng cười.

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn Tôn Ngọc Sơn một cái rồi thản nhiên huýt sáo. Bên trong tuyết trắng mịt mùng bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen mạnh mẽ lao đến như một cơn gió thổi trong tuyết.
Bình Luận (0)
Comment