Chương 333: Lại Xảy Ra Sự Cố (6)
Chương 333: Lại Xảy Ra Sự Cố (6)Chương 333: Lại Xảy Ra Sự Cố (6)
"A Cửu." Diệp Gia không mở cửa xe ra/"Còn có thể nhanh thêm chút nữa không!"
Kỳ thật A Cửu đã đánh xe la chạy với tốc độ nhanh nhất, chỉ là tuyết đọng dày, bánh xe không quay linh hoạt được. Hắn ta đã tận lực đi con đường nhanh và tiện nhất, nhưng tốc độ cực hạn của trục bánh xe chỉ là như vậy.
Diệp Gia dựng tai nghe, cùng Diệp ngũ muội một người một bên túm chặt mành cửa sổ xe.
Ngay tại lúc Diệp Gia nghe rõ ràng động tĩnh kia đã tới trong vòng mười bước, không chỉ có một con, rất nhiều con cùng loại. Tình huống tệ nhất xuất hiện, bầy sói tựa hồ từ ba phương hướng phía sau và trái phải bao vây nhóm người bọn họ. Tiếng sói tru kèm theo tiếng dã thú thở dốc ồ ồ khi chạy, cùng với tiếng móng vuốt cào mặt đất và tiếng bắn tên, giống như có thứ gì sẽ tuỳ thời nhảy ra xé rách mặt nàng.
Trái tim Diệp Gia sắp treo lên tới cuống họng, siết chặt trường đao tứ chi phát lạnh.
Bỗng nhiên, một trận móng ngựa chạy loạn, sau đó là một tiếng kêu thảm sắc nhọn. Diệp Gia nghe thật nhiều tiếng mũi tên vun vút phá không khí, còn có tiếng vật cùn đâm vào da thịt.
Lại là một tiếng kêu thảm, nghe như là Lâm Trạch Vũ.
Tiếng kêu thảm chói tai trong tình cảnh bị bao vây vô cùng kinh khủng, toàn bộ tóc gáy của Diệp Gia dựng đứng trong nháy mắt. Nàng vụt một tiếng kéo mành cửa sổ xe ra, vô thức nín thở. Tình huống của Diệp ngũ muội phía sau không tốt hơn nàng là bao, trắng bệch như giấy.
Hai người đều che kín miệng, không dám phát ra tiếng.
Xe la không biết là đụng vào đâu hay là cọ vào đá làm hỏng ổ trục. Chiếc xe âm vang một tiếng, rồi cứ thế dừng lại. Bên ngoài tiếng A Cửu vung voi và tiếng la mắng súc vật xen lẫn vào nhau. Tiếng sau vội vàng hơn tiếng trước, Diệp Gia đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mong đợi xe la nhanh chóng di chuyển. Nhưng mà bất luận A Cửu đánh thế nào, chiếc xe vẫn bất động không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, âm thanh ngừng lại, bốn phía an tĩnh trở lại.
Tim Diệp Gia đập như nổi trống, nàng cùng Diệp ngũ Muội nhìn nhau liếc mắt một cái, yên lặng rúc vào góc. Bên ngoài là tình huống gì, vì sao lại đột nhiên an tĩnh. Dường như đã qua cả nửa đời, Diệp Gia thật sự cảm thấy dài như nửa đời người, nàng cuối cùng cũng nghe thấy tiếng người.
Bỗng nhiên, A Cửu kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Tỷ phu! Sao huynh lại ở đây!"
Diệp Gia không dám cử động, nàng cầm con dao và nép sát vào người Ngũ muội đang che chắn ở cửa. A Cửu chưa gọi nàng mở cửa, nàng sẽ không dễ dàng mở cửa. Nhưng mà không biết qua bao lâu, cánh cửa đột nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra. Tiếng nói của Chu Cảnh Sâm vang lên ngoài cửa: "Gia Nương, mở cửa cho ta."
Bên trong yên lặng một lát, Diệp Gia mới nhỏ giọng nói: “Ai đó?" Người bên ngoài khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió, rõ ràng là nghiêm túc nhưng người nghe lại cảm thấy buồn cười: "Là ta, Doãn An, tướng công của nàng đây.'... Giọng nói này... chắc chắn là Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia mới mở cửa lạch cạch một tiếng.
Cử khoang xe chỉ mở ra một bên, Chu Cảnh Sâm mặc một bộ áo giáp dày, ngồi xổm trên xà bên ngoài xe. Sắc mặt trắng bệnh hơn tuyết vì bị gió thổi, gương mặt bị bong tróc, có chút trây xước, kết vảy. Có vài sợi tóc rơi xuống mặt, hắn đội chiếc mũ cối mềm mại. Ánh mắt hắn sáng lên khi nhìn thấy Diệp Gia, khóe miệng nhếch lên. Người này vẫn luôn nhã nhặn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy dáng vẻ thoải mái này của hắn.
Hai người nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm bỗng đưa tay ôm lấy Diệp Gia vào lòng: "Ngoan, sao lại chạy đến đây trong trời tuyết lớn thế này?"
Diệp Gia bị mê mẩn trước động tác đột ngột này của hắn.
Vốn dĩ trong lòng có chút sợ nhưng động tác đột này của hắn khiến nàng cảm thấy ổn hơn rất nhiêu. Đáy lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi.