Chương 332: Lại Xảy Ra Sự Cố (5)
Chương 332: Lại Xảy Ra Sự Cố (5)Chương 332: Lại Xảy Ra Sự Cố (5)
Trên mặt A Cửu không lộ ra nửa điểm hoảng loạn, nói: "Lại nói, còn một giờ nữa là đến Lạc Tang trấn rồi."
Thấy Diệp Gia nhíu mày, hắn ta lại giải thích: "Tỷ đừng để tâm, lần này ra cửa người ta dẫn theo đều là tay săn bắn cừ khôi. Võ nghệ thì không cần phải bàn, trên người cũng mang cung tiễn. Tỷ và Ngũ muội an tâm ở trong thùng xe, không cần làm ra tiếng động lớn cũng đừng dò đầu ra, đóng kỹ cửa xe. Mặc kệ gặp thứ gì, ta không gọi các ngươi thì các ngươi đừng mở cửa. Yên tâm, sẽ không để tỷ và Ngũ muội có việc."
A Cửu có định liệu trước, lúc này Diệp Gia mới an tâm hơn một chút. Nàng cũng không làm kiêu, nghe lời khóa kỹ cửa xe.
A Cửu nghe thấy một tiếng lạch cạch khoá cửa xe, quay đầu liếc Lâm Trạch Vũ.
Nhìn cậu ta nuốt nước miếng một cái, mới cười nhạo một câu: "Hèn nhát!"
Mặt Lâm Trạch Vũ chợt đỏ bừng, nhưng cũng không dám phản bác. Ở đây cũng không phải là An Khánh phủ ở Huy Châu, cũng không phải Xà gia trang do cha cậu ta làm chủ. Trên thực tế, lúc đó cậu ta có thể ra vẻ thiếu gia nhà giàu một phen ở An Khánh phủ, cũng do may mắn nương cậu ta làm vú nuôi bên cạnh trưởng ngoại tôn nữ Cố Minh Hy ở Xà phủ. Từ lúc chuyện nương cậu ta làm bị lão phu nhân Xà gia biết, cậu ta không còn là nãi huynh đệ của Cố gia đại cô nương nữa.
Nhớ tới đây, đôi mắt Lâm Trạch Vũ lại đỏ.
A Cửu không biết cậu ta nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy chính mình chỉ mới mắng một câu "Hen nhát" lại có thể mắng một người đã mười hai tuổi đỏ mắt, thực sự khiến kẻ khác không biết nên khóc hay cười.
Trong lòng khinh thường, A Cửu đánh xe la chạy càng nhanh.
Hắn ta không có tâm tư đi cân nhắc ý tưởng của một tiểu quỷ, nâng mắt nhìn sắc trời dần dần âm trầm, hắn ta thu liễm nụ cười mỉm trên mặt. Hôm nay mặc kệ là thứ gì đuổi theo phía sau, tình huống hiện tại có thể tránh thì tận lực tránh.
Trong thùng xe bị xóc nảy đến nỗi đuôi cột sống cũng sắp nát, Diệp Gia và Diệp ngũ muội lại nửa câu oán hận cũng không có, Diệp Gia sờ soạng dưới chỗ ngồi trên xe một phen, liên lấy thanh trường đao kia ra. Diệp ngũ muội không nghĩ đến Diệp Gia thân kỳ như thế, cư nhiên còn có thể lấy ra một cây đao vào lúc này.
Diệp Gia liếc nàng ấy một cái: "Phải có thứ gì để phòng thân."
Diệp ngũ Muội chịu chấn động lớn, cảm thấy lại học được một chiêu. Lập tức ảo não nói: "Tỷ, sớm biết vậy muội cũng đem theo thanh liêm đao kia của chúng ta. Nếu là có một thanh đao, trong lòng cũng tự tin hơn."
"Ừ, suyt, an tĩnh một chút." Diệp Gia vỗ vỗ nàng ay vén một góc nhỏ mành cửa sổ xe, chú ý tình huống bên ngoài.
Ngay lúc bọn họ đã đi nhanh hơn nửa giờ, trong tuyết địa truyền ra một tiếng sói tru dài. Tuy nói không thấy rõ có bao nhiêu con, nhưng tiếng kêu này trong nháy mắt khiến thần kinh của mọi người căng thẳng đến cực điểm. Tình huống không tốt xuất hiện, thứ đi theo không phải báo hoa mà là bầy sói. Cũng không biết trong tuyết địa này ẩn dấu bao nhiêu con, bọn họ chỉ có năm người có vũ lực, trong lòng cũng có chút lo sợ.
Không thể không nói, trong việc này A Cửu vẫn rất có kinh nghiệm. Hạ mệnh lệnh không do dự chút nào, làm ra phán đoán cũng chỉ trong phút chốc. Hắn ta trực tiếp lưu lại hai người vọt về hướng Diệp ngũ muội chỉ, chính mình thì cùng hai người còn lại bao vây xe la đi nhanh.
Diệp Gia ở trong thùng xe, căn bản không có nhìn thấy động tĩnh trong tuyết địa.
Đôi mắt rách này của nàng thật sự rất mẫn cảm. Trong tuyết địa bị ánh sáng chiếu đến liên chảy nước mắt, nhìn thêm chút nữa thậm chí sẽ xuất hiện bóng chồng. Diệp Gia không dám dò đầu ra, sợ thứ kia động tác nhanh nhẹn, vọt đến lôi nàng ra khỏi xe. Ánh mắt nàng không tốt nhưng lỗ tai lại vô cùng linh mẫn, nhắm mắt, nghe kỹ, rất nhanh nghe thấy trên tuyết có tiếng động vật có tứ chi đang chạy cực nhanh.