[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331: Lại Xảy Ra Sự Cố (4)

Chương 331: Lại Xảy Ra Sự Cố (4) Chương 331: Lại Xảy Ra Sự Cố (4)Chương 331: Lại Xảy Ra Sự Cố (4)

A Cửu mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, miệng tiện thể nói với hạ nhân, ánh mắt đã sớm quét qua tuyết trắng mờ mịt bốn phía. Trên tuyết vẫn chưa có vết tích rõ ràng, tuyết đọng dày như thế, hành động của dã thú cũng sẽ bị hạn chế. Chỉ là nếu không ở phụ cận, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đi kinh động đối phương. Nếu là gặp báo hoa còn may, một bầy sói đói đến điên, có muốn cũng không thể cắt đuôi được.

"Đi nhanh lên." Chuyện gặp dã thú bọn A Cửu đều có kinh nghiệm, cũng không hoảng sợ.

Lần này mấy người dẫn theo đều có võ nghệ rất không tệ. Mà mỗi người đều chuẩn bị tốt vũ khí trước khi ra cửa, cung thì treo trên lưng, vác bao đựng tên sau lưng, bắn giết cũng thuận tiện: "Không có chuyện gì, không tới gần thì đừng trêu chọc bọn nó, trấn Lạc Tang ở ngay phía trước, đỡ dọa phải người."

Người nọ nghe vậy gật đầu, im lặng không ra tiếng vòng về chỗ cũ.

Diệp Gia còn chưa biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy tốc độ xe chạy càng lúc càng mau. Nàng không bị say xe, nhưng Diệp ngũ muội là lần đầu tiên ngồi xe đi xa. Lúc tốc độ xe chậm thì sinh long hoạt hổ, đến lúc sau sắc mặt đã không tốt, một bộ sắp nôn ra.

Cái xe này phải ngồi tận mấy ngày, nếu thật sự nôn ra xe, sợ là phải chịu tội. Diệp Gia gấp gáp muốn đi đâu đó tìm mấy thứ như chén hay bát vân vân, để dưới miệng cho nàng ấy. Diệp Gia lo lắng nói: "Ngàn vạn lần đừng nôn ra xe đó. Thật sự không được thì muội, muội nôn vào bát, sau đó lại đổ ra ngoài. Nếu muội nôn ra xe, tỷ cũng sẽ nôn theo......'

Diệp ngũ muội nào đã thấy ai dùng bát đựng bãi nôn, vậy từ nay ve sau bảo nàng ấy làm sao lấy bát này ăn cơm nữa?

Lập tức xua tay, nàng ấy vén mành cửa sổ xe lên ló đầu ra ngoài cửa sổ. Gió lạnh thổi đầy mặt nàng ấy, thiếu chút nữa đã thổi nàng ấy rơi nước mắt. Kết quả nàng ấy nôn nửa ngày cũng không nôn ra cái gì, nhưng lại phát hiện một vết tích lõm xuống trên nền tuyết trắng. Tuy Diệp ngũ muội không có kinh nghiệm qua đêm dã ngoại, nhưng nàng ấy trời sinh nhạy cảm với nguy hiểm. Lập tức dùng tay không võ võ thùng xe.

"Tỷ phu, Tứ tỷ phu." Diệp ngũ muội không ngừng đập thùng xe,'Huynh xem xem chỗ kia, có phải có thứ gì đang đi theo hay không?”

A Cửu ở ngoài ngồi trên nóc xe, gật gật đầu: "U đã biết."

Xe la đi nhanh, bánh xe la áp xuống tuyết đọng phát ra tiếng keo kẹt keo kẹt, còn có tiếng trục bánh xe ma sát. Diệp ngũ muội gõ nửa ngày, A Cửu cũng chỉ là duỗi đầu nhìn thoáng qua. Rồi mới hung hăng vung voi ngựa, đánh xe la chạy thật nhanh.

Diệp Gia nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp. Trong tuyết có thứ gì sao?

Ngũ muội cảm thấy có chút hoảng, nhãn lực của nàng ấy rất tốt. Thứ kia chạy rất nhanh, đi theo xe ngựa. Diệp Gia thầm nghĩ nơi này có thể có thứ gì chạy theo? Suy tư một lát, tâm đột nhiên giật nảy. Trong lúc nhất thời đã quên. Bây giờ cũng không phải là hậu thế lúc hoàn cảnh sinh thái bị phá hoại, khu biên cảnh thời cổ, sẽ không có dã thú chứ?

Diệp Gia nuốt nước miếng một cái. Bảo Ngũ muội ngồi vững, nàng chậm rãi dịch đến bên cạnh cửa xe mở cửa.

Lúc định chế thùng xe này, Diệp Gia tính đến khả năng chứa người nhiều mới cố ý làm tương đối lớn. Thùng xe rộng mở có thể chứa số người đếm được bằng hai bàn tay, lúc này trong lòng nàng có hơi hối hận, thùng xe vốn dĩ đã nặng. Mà nặng thì sẽ ảnh hưởng tốc độ.

Cửa kêu kẽo kẹt một tiếng mở ra, A Cửu quay đầu: "Sao vậy tỷ?"

"A Cửu, Ngũ muội nhìn thấy trong tuyết có một chỗ tuyết bị áp xuống, hoài nghi có thứ đi theo chúng ta." Tim Diệp Gia đập vô cùng mau, tuy nói biết võ nghệ của A Cửu rất không tệ. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp chuyện này,'Ngươi xem chuyện này phải ứng đối thế nào?”

"Không có gì, ngày xưa cũng có, không xảy ra chuyện."
Bình Luận (0)
Comment