[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 330 - Chương 330: Lại Xay Ra Sự Cố (3)

Chương 330: Lại Xay Ra Sự Cố (3) Chương 330: Lại Xay Ra Sự Cố (3)Chương 330: Lại Xay Ra Sự Cố (3)

Nàng ấy thuở nhỏ lớn lên ở trấn Lý Bắc, địa phương xa nhất từng đi chính là chợ ở trấn trên. Sau này lớn mật theo Diệp Gia đến trấn Đông Hương, nhưng mà chỉ quanh quẩn trong trấn. Đây là lần đầu nàng ấy rời khỏi trấn, đi đến nơi xa hơn: "Tỷ, tỷ nói xem thành trấn bên ngoài có phải tốt hơn rất nhiều so với bên chúng ta hay không? Có phải người cũng sẽ nhiều rất nhiều hay không? Nghe Tứ tỷ nói bên Luân Đài có rất nhiều quan lớn rất nhiều quý nhân ở, cũng không biết quý nhân nhìn ra sao..."

"Có thể nhìn ra sao nữa?" Mặc dù Diệp Gia cảm thấy lạnh, nhưng vẫn không yêu cầu Ngũ muội thả mành cửa sổ xe xuống,'Cũng là một cái mũi hai con mắt thôi. Mọi người đều nhìn khá giống nhau, không chừng còn không đẹp bằng muội ngày thường."

Ngũ muội được Diệp Gia khen mà đỏ mặt, vừa vui vẻ vừa rụt rè nói: "Tỷ tỷ đã từng thấy họ chưa làm sao mà tỷ biết?"

"Tỷ cứ biết đấy." Diệp Gia hắt hơi một cái, chà xát tay.

Diệp ngũ muội vừa nghe nàng hắt hơi, vội vã thả mành cửa sổ xe xuống, không nhìn nữa.

Cùng lúc đó, những người cưỡi la cưỡi ngựa theo cùng bên ngoài phát giác có chút không phù hợp, súc vật dưới háng nôn nóng khác thường. Tuy nói không có gió tuyết, nhưng nơi này trắng xóa một mảnh cũng nhìn không ra cái gì. Trong lòng bọn họ luôn thấy có chút bất an, một người trong đó thúc ngựa đến trước mặt A Cửu, hỏi một câu: "Đầu nhi, cứ cảm thấy có chút không thích hợp.'

Tất nhiên A Cửu cũng phát hiện dị thường. Súc vật nôn nóng khác thường chỉ có thể nói rõ một chuyện, trong tuyết có dã thú.

Chuyện này nghĩ cũng bình thường, mùa gió tuyết rơi nhiều này, nhiêu dã thú ở sâu trong núi không săn được thức ăn sẽ liều hơn. Xuống núi đi xa hơn, đến nơi rộng lớn hơn đi săn. Dã thú đói bụng trong khoảng thời gian này rất nguy hiểm, A Cửu ngẩng đầu nhìn trời.

Sắc trời còn sớm, cách thành trấn có thể dừng chân tiếp theo không tính quá xa, nhân tiện nói: "Chớ hoảng sợ, vây xe la ở trung ương, an tâm đi là được."

Người thường xuyên vào núi săn bắn đương nhiên sẽ lớn gan, còn Lâm Trạch Vũ ngồi trên nóc xe đã sợ đến sắc mặt trắng bệch. Cậu ta run run rẩy rẩy thu cái chân thả xuống dưới lên, ánh mắt càng không ngừng ngắm cửa xe đóng chặt, muốn đi vào.

"Ngồi cho vững!" A Cửu cũng sẽ không thương xót một người ngoài, lúc hắn ta lớn bằng Lâm Trạch Vũ đã cầm đao giết người,'Chỗ đó là nơi ngươi có thể vào sao?"

Tính tình của Lâm Trạch Vũ là loại ăn mềm không ăn cứng điển hình, hiền lành với cậu ta một chút là cậu ta sẽ thuận thế lên mặt. Diệp Gia và mấy người Diệp ngũ muội Diệp tứ muội không có thói quen sai bảo nô bộc, Lâm Trạch Vũ liền giả điếc giả câm ham ăn biếng làm. A Cửu không chút lưu tình, cậu ta liền không dám giả điếc giả câm giả đáng thương nữa. Khóe miệng lẩm bẩm vài lần muốn nói cái gì, đối diện với đôi mắt xanh biếc sắc bén như mèo của A Cửu, lại thành thật thật thật nuốt lời về.

A Cửu vung roi ngựa, xe la đi càng nhanh.

Diệp Gia và Diệp ngũ muội trong thùng xe đều bị xóc một chút, cũng không để ý. Dù sao trời lạnh, đường đều đọng tuyết hành động không quá thuận tiện. Để có thể đến điểm dừng chân tiếp theo trước khi trời tối đen, A Cửu có phán đoán của riêng hắn ta.

Súc vật càng lúc càng nôn nóng, con la phía sau đã nhịn không được đạp đạp chân, ngửa mặt lên trời hí. Cuối cùng hai người bảo vệ xe la rút ra bội đao trong thắt lưng, vừa giữ ngựa vừa dùng ánh mắt nhanh chóng trinh sát phụ cận. Nhưng số tuyết đọng này thật sự rất cản tâm mắt. Nếu là đám dã thú thể hình hơi nhỏ một ít kia, ví dụ như sói, báo hoa.

Nếu là báo hoa thì còn may, báo hoa đi một mình. Nhưng nếu là sói thì không xong, mỗi lần gặp sói là cả một đám.

"Đầu nhi." Người phía sau không dám thả lỏng, người hai bên xe la thúc thúc tọa ky dưới háng, đi đến phía trên,'Có phải đến gân rồi hay không?"
Bình Luận (0)
Comment