Chuong 340: Cam On (7)
Chuong 340: Cam On (7)Chuong 340: Cam On (7)
Điểm Điểm quăng mạnh con người trong miệng ra xa một cái rồi nhào tới cắn. Một người trong số đó nhanh chóng xuất hiện và muốn chạy đến trước mặt Diệp Gia. Diệp Gia bỗng nhiên giơ tay lên, con dao găm cũng đâm vào vai của người tiến đến gần nàng.
Không biết con dao găm này được mài bằng cách nào mà lại sắc bén vô cùng, Sức lực của Diệp Gia không lớn nhưng cũng có thể đâm một nhát thật sâu. Người kia không bị mất mạng, đang chuẩn bị đưa tay cướp lấy con dao thì đột nhiên nghe thấy tiếng răng nhọn cắn thịt vang lên. Cũng không biết Điểm Điểm đã quay lại vào lúc nào, nó cắn một cái vào bụng của người này. Vì có cơ thể to lớn nên sức lực cũng kinh người, Điểm Điểm cắn khối thịt kia roi kéo mạnh ra một cái khiến cho ruột gan rơi đầy trên đất.
Quả nhiên chó cắn người không hú, sói ăn thịt người cũng không sủa.
Diệp Gia bị mùi máu tanh nồng nặc kích thích đến mức choáng váng đầu óc, nghĩ đến cảnh Chu Cảnh Sâm hủy bỏ bản thân mình đến cả con gà cũng không dám giết. Nàng kìm lòng rút dao găm ra rồi đâm vào tim của người kia.
Không thể không nói, một con sói hung dữ như Điểm Điểm khiến người kia sợ hãi đến mức không dám chiến đấu nữa mà lại rút lui ra khỏi phòng.
Những người ở bên ngoài nhà không biết đã xảy ra chuyện gì nên hét lên một tiếng.
Diệp Gia đi theo phía sau Điểm Điểm thì thấy Diệp ngũ muội cầm một con dao phay trong tay rồi chém vào đùi của một ai đó khiến máu chảy đầy đất. Khuôn mặt nàng ấy đầy máu, sắc mặt trắng bệch như ma. Lúc này Diệp Gia mới phát hiện chiếc khăn trong tay thi thể, chính là cái khăn của bà lão bị vứt thi thể qua một bên.
Nàng quyết định nhanh chóng giật lấy chiếc khăn trong tay ông lão kia, Tranh thủ lúc người bên cạnh Diệp ngũ muội né tránh thì nàng xông lên che miệng che mũi của người kia.
Chiều cao không đủ, trình độ cũng không.
Điểm Điểm phải lao đến cào một phát vào bụng của người kia, người kia ôm bụng cong mình lại, Diệp Gia mới có thể lấy khăn che miệng, che mũi người đó.
"Tỷ, tỷ, tỷ làm muội sợ muốn chết, làm muội sợ muốn chất..."
Lúc Diệp ngũ muội đang nấu cơm thì nhận thấy biểu cảm của những người xung quanh mình không đúng lắm, Lâm Trạch Vũ bỗng nhiên chạy đến và nói là mấy người đó là bọn buôn người. Nên nàng ấy lạnh ngắt cả người, không dám hành động lỗ mãng hay không chịu suy nghĩ trước sau, nàng ấy cầm lấy một con dao phay, dùng tài nấu nướng của mình để chém lung tung một chút rồi chạy trốn đi. Rồi sau đó mới nhận ra một mình Diệp Gia ở trong phòng sẽ xảy ra chuyện nên mới liều mạng chạy đến. Cuối cùng là phát hiện cả hai mẹ con Tổ Hợp Nhiệt đều bị người ta đánh thuốc mê.
Diệp Gia cúi đầu liếc nhìn nam nhân đang hôn mê, là một thanh niên tâm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bộ dạng này quả thật đáng sợ. Có một câu nói rằng, dáng vẻ vừa ngông cuồng vừa quyến rũ, vóc người này cũng rất đào hoa.
Mấy người bọn A Cửu không bao lâu sau đã trở lại. Vừa đẩy cánh cửa bước vào viện tử một cái thì đã nhìn thấy cả một gian phòng chất đầy người chết, cả bọn lập tức bị dọa sợ chết khiếp. Cũng không cần Diệp Gia phải phí lời hỏi han, mẹ con Nhiệt Y Trác đã vội vội vàng vàng nói rõ lại hết mọi chuyện đã xảy ra. A Cửu không ngờ rằng bọn họ chỉ rời khỏi Tuyết Sơn một ngày thôi mà lại vừa vặn gặp đúng cái thời vận này, còn mấy chuyện này đối với Diệp Gia mà nói thì đúng thật là một việc hỏng bét, hai tỷ muội suýt chút nữa đã bị đám người lừa đảo bắt đi.
Ngay lập tức trong lòng bọn A Cửu đều hết sức áy náy, bọn họ đứng bên ngoài gian phòng rất lâu, cảm thấy bản thân mỗi người đều đã cô phụ sự ủy thác của mọi người, phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Cách một tấm rèm cửa, Diệp Gia cũng không nói lời nào để an ủi A Cửu. Trên thực tế, nể mặt A Cửu là muội phu của nàng, thái độ của Diệp Gia đối với nhóm người trẻ tuổi này đã là có thêm mấy phần khoan dung rồi.