Chương 341: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (1)
Chương 341: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (1)Chương 341: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (1)
Chuyện bọn họ bắn chết bầy sói, lột da chuẩn bị mang đi Luân Đài để bán này, Diệp Gia nhìn thấy nhưng cũng nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Diệp Gia không giận.
Dau sao thì ngoại trừ yếu tố mối quan hệ hôn nhân với muội muội nàng của A Cửu, thuộc vào quan hệ thân thích gián tiếp, nếu bàn tới phương diện kinh doanh mà nói thì kỳ thực nhóm người A Cửu này là thị vệ mà nàng bỏ tiền ra thuê tới. Bọn họ đều là những người cầm tiền đến làm việc nên không thể từ bỏ chức trách ở vị trí của mình mà thuận tay đi kiếm thêm thu nhập bên ngoài như vậy, chỉ bởi vì nàng khoan dung với bọn họ được. Giống như hành vi tham lam chút da lông thú mà vào núi săn bắn này, đây vốn dĩ đã là hành vi tự ý rời khỏi cương vị công tác.
Nàng đã phải chịu sự khiếp sợ lớn đến như thế, cho nên sau khi bọn họ trở về, nàng vẫn luôn ở trong phòng không di ra.
A Cửu vốn không thạo trong việc ngụy biện cho mình, đối với sự lạnh nhạt của Diệp Gia, trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ.
Sau khi dùng xong bữa tối, Diệp Gia trâm ngâm suy xét một hồi lâu, cuối cùng vẫn bảo A Cửu tìm mấy người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn chạy đi trấn Lạc Tang một chuyến. Đến quán trọ Lai Phúc chuyển lời cho Chu Cảnh Sâm. Việc gì ra việc đó, mạng người vô cùng quan trọng, có một số việc vẫn nên để cho người khác làm. Nơi này chẳng có quan phủ hay nha môn nên cũng chẳng trông cậy được vào ai, Diệp Gia liền nghĩ ngay tới trấn bên cạnh nơi Chu Cảnh Sâm đang ở, có lẽ sẽ có thể giúp được một tay.
Một nữ tử tay trói gà còn không chặt như nàng, không dám nói tới chuyện tự mình đích thân đi cứu giúp, chỉ có thể nói sẽ cố gắng dốc hết chút sức lực non yếu này của mình ra. Còn về chuyện nhóm thiếu nữ bị bắt đi lân này có thể được cứu hay không, vậy thì phải xem vận mệnh của bọn họ rồi.
Hiện giờ trong nhà của Ba Đồ vẫn còn giữ lại một kẻ nửa sống nửa chết, dĩ nhiên người đó chính là ông chủ Thượng bị Diệp Gia trói lại. Còn tên chạy trốn ra bên ngoài gian viện tử kia ước chừng cũng đã bị Điểm Điểm cắn chết rồi, khi Điểm Điểm quay về, cái miệng của nó vẫn còn dính đầy máu. Diệp Gia vẫn còn chưa rõ những kẻ này có lai lịch ra sao nên cũng không dám manh động thiếu suy nghĩ. Nhưng nghĩ tới bọn chúng có thể trốn được ra từ trong địa lao ở nơi đây thì có thế nào cũng không thể là một nhân vật nhỏ bé tâm thường được.
"Vậy thì tỷ à, phải làm gì với tên này bây giờ?" Diệp ngũ muội ước chừng đã từng chém người rồi nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều: "Hay là giết đi nhé?"
Mở miệng là giết, Diệp Gia liếc nhìn nàng ấy một cái, trong lòng mơ hồ có chút bội phục cái tính nết này của Ngũ muội, một tiểu cô nương mà trưởng thành thành cái dáng vẻ này đúng là khiến người ta kinh ngạc: "Hay là đưa người tới quán trọ Lai Phúc, hoặc là tìm người cắt cử trông coi tại đây. Chờ người của tỷ phu tới mang người đi là được." Đưa đi thì đương nhiên là không có cách nào đưa đi được, trấn Lạc Tang bên kia vẫn còn bạo loạn nữa. Nếu như kẻ này nhân lúc hỗn loạn mà chạy mất, vậy thì chẳng phải là đã bắt toi công rồi hay sao?
Vậy thì chỉ có thể chờ người tới dẫn kẻ này đi.
Người của Chu Cảnh Sâm tới rất nhanh, lần này người tới cũng chẳng phải người ngoài mà chính là Liễu Nguyên.
Tin tức truyền tới quán trọ Lai Phúc, Chu Cảnh Sâm nghe nói Diệp Gia suýt chút nữa đã bị bắt cóc thành công thì trực tiếp phái Liễu Nguyên tới. Lần này đi Luân Đài cũng sắp xếp Liễu Nguyên đi cùng với Diệp Gia. Liễu Nguyên vừa bước vào viện tử thì liền nghe thấy câu "Hay là giết đi nhé?" của Ngũ muội thì hơi có phần sửng sốt liếc nhìn tiểu cô nương vừa nói ra những lời kinh người kia.