Chương 345: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (5)
Chương 345: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (5)Chương 345: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (5)
Tiền hàng được thanh toán xong xuôi ngay tại chỗ, sau khi bọn họ đóng gói đồ đạc rồi chất lên xe thì cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi cực kỳ nhẹ nhõm.
Diệp Gia không vội quay ve luôn trong ngày mà sắp xếp mấy người bọn A Cửu đi mua xe, vận chuyển hàng hóa tới quán trọ. Từ khi xảy ra chuyện đánh mấy tên lừa đảo kia là A Cửu đã không rời khỏi bên người Diệp Gia nửa bước, lúc này hắn ta bèn gọi hai người trẻ tuổi đi cùng.
Liễu Nguyên liếc nhìn hắn ta một cái roi cũng đi theo Diệp Gia, mấy người họ đi dạo trên đường phố một vòng.
Luân Đài không chỉ có các hàng ăn, hiệu vải, phường thêu, cửa hàng thợ rèn, cửa hàng son phấn, cửa hàng ngọc thạch và tranh chữ, ... đi dạo một vòng từ đầu phố tới cuối phố, cái gì cũng có, đầy đủ mọi thứ. Diệp Gia đi tới một cửa hàng son phấn, các chủng loại phấn ở đây phong phú hơn ở những địa phương nhỏ nhiều, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy loại màu sắc đó mà thôi. Nhưng ngược lại thì chủng loại son môi lại nhiều hơn một chút, mà thực ra cũng chỉ có năm loại màu. Khi ngửi sẽ thấy có mùi rất thơm, giá cũng rất đắt. Một hộp son môi là bốn lượng bạc, cái giá này cũng tương đương với giá xuất khẩu rồi. Diệp Gia biết thành phần trong son môi này nên không thể không nói, cho dù là ở triều đại nào đi nữa, đồ trang điểm vẫn là một ngành kinh doanh mang lại lợi nhuận khổng lồ.
Thế nhưng điều khiến người ta thấy mới lạ nhất là, việc buôn bán làm ăn phát đạt nhất ở Luân Đài nơi đây lại không phải là những cửa hàng này, mà lại là kỹ viện. Nghe nói bên trong có hang ổ tiêu tiên lớn nhất Luân Đài, cô nương hoa khôi đầu bảng trong đó là người trong lòng của Đại đô đốc. Hàng đêm ca múa, cả cái Đô hộ phủ Bắc Đình này cũng không có ai dám đi vào gây chuyện.
Hai tỷ muội đi tới tửu lầu lớn nhất Luân Đài để ăn một bữa, tay nghê nấu nướng của đầu bếp ở đây cũng tương đối tốt. Nhưng Diệp ngũ muội vừa nghe thấy một bàn đồ ăn mà tốn những mười lượng bạc thì không nhịn được nhíu mày dù chỉ mới ăn được hai miếng: "Tỷ, sao muội lại cảm thấy đầu bếp này nấu còn không ngon bằng muội thế? Căn bản là không xứng với cái giá này!"
Nói thật thì quả thực là không ngon bằng. Ít nhất thì món thịt thỏ này cũng không được tươi ngon như Diệp ngũ muội làm.
"Nếu sau này việc làm ăn của chúng ta lớn mạnh rồi thì hay là mở một tửu lầu đi, nói không chừng việc buôn bán còn tốt hơn quán này ấy chứ." Đến nay Diệp ngũ muội coi như đã thay thế Diệp Gia trở thành đầu bếp trưởng phụ trách nấu ăn chính của Chu gia, thế nên nói mấy lời kiểu này cũng dần dần có khẩu khí mạnh mẽ hơn.
Liễu Nguyên chưa từng được nếm thử tay nghề nấu nướng của Diệp ngũ muội, nhưng đã từng được thử tay nghề của Diệp Gia. Đồ ăn mà nàng làm ra thực sự là ngon hơn người bình thường nhiều. Liễu Nguyên không xen vào cuộc nói chuyện giữa hai tỷ muội họ, chỉ ngồi ở một bên lắng nghe, tiện thể vùi đầu vào ra sức ăn.
Thức ăn trong doanh trại ở khu đóng quân quả thực là chẳng khác mấy so với đồ ăn cho gia súc. Lương thực khi ăn còn cọ vào cổ họng đau đớn, cũng không nỡ dùng nhiều dầu, thế nên đều khô khốc và vô vị. Mỗi lần ăn cơm cũng chỉ là lấp đầy bụng mà thôi, đối với loại người đặc biệt chú trọng vào việc ăn uống như Liễu Nguyên này mà nói thì đó chính là một sự giày vò, đày đọa. Ngược lại thì hắn ta cũng muốn đi Chu gia ăn ké lắm, nhưng ngay đến bản thân Chu Cảnh Sâm còn về nhà một cách có chừng mực, thế nên làm sao hắn ta lại có thể không biết ngại đến mức đi ăn ké một mình chứ.
Lúc này nghe Ngũ muội nói như vậy, hắn ta không nhịn được cười, nhưng cũng gật gật đầu với ý cổ vũ, nịnh nọt.