Chương 346: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (6)
Chương 346: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (6)Chương 346: Xong Rồi, Mặt Ta Bị Hủy Hoại Rồi (6)
Nhưng Diệp Gia cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ mở tửu lầu, nhưng cũng không phải là không thể mở. Việc làm ăn mà nàng định làm chắc chắn không chỉ có mỗi cửa hàng xà phòng thơm, sau này khi mở rộng việc buôn bán thì sẽ còn lấn sân sang các lĩnh vực khác nữa. Một tửu lầu làm đồ ăn cũng vừa khéo là sở thích của nàng. Ngũ muội có cái lý tưởng này thì đương nhiên là nàng phải khích lệ, dù sao Ngũ muội quả thực rất có thiên phú ở phương diện nấu nướng: "Nếu như muội có năng lực suy nghĩ nghĩ ra đủ các loại món ăn, khiến những người đã từng ăn món muội nấu đều muốn ăn, vậy thì tỷ sẽ mở tửu lầu cho muội. Nhà chúng ta vốn cũng có kinh doanh ở mảng ẩm thực, giờ mở rộng thêm cũng không phải là không được."
"Tỷ đã nói rồi đấy nhé!" Hai mắt Diệp ngũ muội lướt qua một tia sáng: "Muội ghi lại lời tỷ vừa nói rồi đó."
Hai tỷ muội đang cười cười nói nói, bỗng nhiên bàn bên cạnh cách bàn của bọn họ một tấm bình phong lại truyền tới một câu nói không hề có chút khách khí nào: "Thời nay khẩu khí của tiểu cô nương nhà nào cũng lớn thế này à? Mới nấu cơm được mấy năm thôi mà đã dám khoe khoang rằng mình nấu còn ngon hơn đầu bếp ở đây của ta?"
Hai tỷ muội Diệp Gia hơi chút sửng sốt, cho rằng lời này là nói vê người ngoài nên cũng không để ý.
Kết quả chính sự thờ ơ không để tâm của hai tỷ muội họ lại khiến cho những lời vừa rồi của người kia càng có vẻ không thức thời hơn, sau đó người kia lại tiếp tục cổ cổ quái quái.
Ý cười trên mặt Diệp Gia lập tức cứng đờ lại một chút, nàng nhìn về hướng bàn bên cạnh xuyên qua lớp voan mỏng của tấm bình phong. Trên cái bàn sát vách tấm bình phong có bốn năm người đang ngôi, trong đó có một nam nhân trung niên cao lớn vạm vỡ cũng đang hướng tầm mắt xuyên qua bình phong nhìn về phía bên này. Mấy người ngồi ở bàn đó cũng không biết là ai với ai, nhìn diện mạo thì dường như tuổi tác người nào người nấy cũng đều rất lớn rồi. Nam nhân trung niên cao lớn kia đứng ở trong đó, sắc mặt cũng không lấy gì làm dễ chịu.
Diệp ngũ muội chớp chớp mắt, nhìn ve phía Diệp Gia. Diệp Gia hơi hơi cau mày.
Mắt Liễu Nguyên cũng híp lại, miệng vẫn còn đang ăn cơm, chưa nhai xong nên cũng không tiện mở miệng nói chuyện.
Bọn họ bỏ ra mười lượng bạc tới tửu lầu này ăn một bữa chính là vì muốn nếm thử những món ngon ở nơi đây, dẫu sao cũng là lần đầu tiên cả bọn tới Luân Đài. Diệp Gia cũng không có ý nghĩ gì khác, chỉ nghĩ dù có thế nào cũng phải ăn được chút mỹ thực bản xứ. Lúc này hai tỷ muội họ vốn là đang hàn huyên chút chuyện riêng tư, nói cho hai tỷ muội mình nghe thì mình thấy vui là được rồi. Nhưng không nghĩ tới sẽ khiến cho người khác cảm thấy bất mãn.
Hai tỷ muội không ai nói gì, nhưng người kia lại cứ bám riết không buông: "Sao tiểu cô nương lại không nói lời nào nữa thế? Vừa rồi không phải còn chê bai món ăn ta làm không ngon hay sao?" Diệp Gia hoi nhếch khóe miệng. Ngon thì bảo ngon, không ngon thì bảo là không ngon. Cái này còn không cho người ta nói hay sao?
Diệp ngũ muội có hơi bị thái độ hùng hổ dọa người của người kia dọa sợ. Nàng ấy "lach cạch" một tiếng buông đôi đũa trong tay xuống, tiếp đó siết chặt tay một hồi lâu vẫn không biết phải làm thế nào.
Sắc mặt của Diệp Gia cũng trâm xuống, nàng đứng dậy, đồ ăn còn dư lại trên bàn cũng lười không muốn động đũa nữa.
Khi rời nhà ra ngoài, nàng cũng không muốn chọc phải phiền phức, vừa định bụng kéo lấy Diệp ngũ muội rời đi. Một tiểu đồng choai choai đi ra từ phía bàn bên kia, thoạt nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là một học đồ. Tiểu đồng này chặn hai người họ lại, Diệp Gia không nhịn được đâm chọc một câu: "Làm sao? Chúng ta là thực khách bỏ tiền tới ăn cơm, cảm thấy mùi vị món ăn bình thường, nói một câu cũng không được hả? Đây là lão gia quan nhân nhà nào, hành động lại ngang ngược thế này?"