[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 368: Chớp Mắt Tối Lửa Tắt Đèn (7)

Chương 368: Chớp Mắt Tối Lửa Tắt Đèn (7) Chương 368: Chớp Mắt Tối Lửa Tắt Đèn (7)Chương 368: Chớp Mắt Tối Lửa Tắt Đèn (7)

Nàng lang lặng thu tầm mắt không biết kiềm chế của mình lại, một tay chống cằm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Chu Cảnh Sâm nhìn chằm chằm sau ót nàng, khóe miệng không thể thấy mà giật vài cái.

Dáng vẻ khổng tước xòe đuôi của hắn cũng rút lại, bắt đầu ăn cơm một cách thành thật.

Ăn hết một bát cơm lớn, bên ngoài không biết từ khi nào lại bắt đầu tuyết rơi. Ở nơi này vào ngày đông thường có rất nhiêu tuyết, Diệp Gia đã hoàn toàn tiếp thu kiến thức này. Vào thời điểm này năm sau, chắc chắn nàng sẽ không thể không chuẩn bị gì. Chu Cảnh Sâm đặt muỗng xuống và lau miệng. Diệp Gia nhìn cái bụng của hắn, vẫn phẳng lì, ăn hết bao nhiêu cơm mà bụng hắn vẫn không phồng lên ư?

Lâm Trạch Vũ ngoan ngoãn không biết từ đâu xuất hiện, đi tới rửa sạch đống chén nồi.

Chu Cảnh Sâm thoáng nhìn sang cậu ta, Lâm Trạch Vũ vội vàng cúi thấp đầu xuống. Bộ dạng cúi đầu này của thật sự vô cùng ngoan ngoãn.

Diệp Gia nhìn thấy đã sắp đến giờ, nàng phủi phủi đồ rồi chuẩn bị về phòng. Vừa đi tới cửa thì nghe tiếng bọn Liễu Nguyên và Tôn Ngọc Sơn trở về từ tiền viện bên kia. Dư thị cũng từ trong nhà bước ra, đang nói chuyện với hai người họ.

Thế là nàng đi tới, ngoài hai người bọn họ, còn có hai người nữa. Một tráng hán mang dòng máu dị tộc, Diệp Gia nhớ rõ, là Ba Trát Đồ. Người kia thì mặt mũi lạ lãm, chưa từng thấy bao giờ. Những người này không biết đã dùng cách gì mà đánh bắt được hai thùng cá đầy ắp. Trong hồ toàn là cá thiểu, cá lóc đen. Một con nặng khoảng nửa cân, thịt cá hoang dã này vô cùng tươi ngon.

Hai người mỗi người cầm một cái thùng lớn, đổ xuống nền tuyết trong sân. Cá vẫn còn sống, nhảy lên nhảy xuống loạn xạ. Diệp Gia nhanh chóng bước qua, con lớn nhất lên tới hai ba cân, nàng cảm thấy những con này đủ ăn đến tận năm sau.

"Đệ muội xem nhiêu đây có đủ không?" Liễu Nguyên không ngờ mấy con cá trong hồ ngốc vậy, có lẽ là do không có ai ăn. Bọn họ chỉ cần bẻ một lỗ thủng, sau đó dùng một cái lưới đưa vào bên trong vớt lên là đã có một đống: "Nếu không đủ thì mấy huynh đệ bọn ta sẽ đi bắt thêm.

Nói xong, hắn ta như là mới nhớ ra. Hắn gãi gãi sau gáy, cười nói: "Trên đường ta tình cờ gặp được Ba Trát Đồ và Trần Thế Khanh. Đúng lúc bọn họ cũng không có chỗ nào để đi nên đã cùng nhau tới đây cọ cơm, đệ muội xem có được không?”

"Đương nhiên là được." Diệp Gia vội tiếp đón bọn họ vào nhà ngồi: "Cá đủ ăn, mọi người vào nhà ngồi đi nhé."

Chu Cảnh Sâm chậm chạp từ sau bếp đi ra, không nhanh không chậm theo sau Diệp Gia. Nghe thấy mấy người họ nói chuyện, hắn đảo mắt nhìn Liễu Nguyên một cái, nhưng cũng không đuổi người. Thật ra, trong số những người này, ngoại trừ Ba Trát Đồ và Tôn Ngọc Sơn là dân bản xứ, Chu Cảnh Sâm, Liễu Nguyên, Trần Thế Khanh đều là người bị lưu đày tới đây. Chu Cảnh Sâm thì không cần phải nói, gia đình của Liễu Nguyên và Trần Thế Khanh đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình một cõi.

Lúc không cần tập luyện ở khu đóng quân, bọn họ được nghỉ phép cũng không có chỗ nào để đi. Nhất là khi trời đổ tuyết dày thì càng không có chỗ để đi.

Sau khi dẫn theo mấy người vào nhà chính, Dư thị vội gọi Lâm Trạch Vũ đến dọn dẹp số cá này. Còn bà ấy thì trở lại phòng, lấy những món ăn vặt đã chuẩn bị cho Nhuy Tả Nhi để đãi khách. Mấy đứa trẻ Tôn gia nghe tiếng ồn thì chạy tới, cùng Lâm Trạch Vũ dọn số cá đầy ắp trên đất trở về thùng. Diệp Gia nghĩ một bữa cũng không thể ăn hết nhiều cá thế này, thế là nàng dứt khoát để Lâm Trạch Vũ mang cái chậu tới đổ nước vào nuôi cá.

Bàn giao việc xong, nàng nhìn lên trời, chỉ còn một giờ nữa là tới giờ cơm chiều. Diệp Gia đến phòng Diệp tứ muội gọi mọi người ra, sau đó xuống hầm thấy thêm ít rau, chuẩn bị bắt đầu nấu bữa tối.
Bình Luận (0)
Comment