Chương 369: Chớp Mắt Tối Lửa Tắt Đèn (8)
Chương 369: Chớp Mắt Tối Lửa Tắt Đèn (8)Chương 369: Chớp Mắt Tối Lửa Tắt Đèn (8)
"Trong nhà còn rượu không?" Dư thị không biết từ khi nào đã lò đầu ra từ khe cửa: "Trời lạnh, ngâm chút rượu cho bọn hắn uống."
"Chắc còn ạ." Diệp Gia cũng không chắc chắn lắm. Kể từ khi vào đông, trong nhà càng uống nhiều rượu hơn. Cũng vì mọi người đều rảnh rỗi, mà trời lạnh thì cần giữ ấm. Dư thị không có việc gì làm nên xúi giục Diệp Gia uống rượu. Diệp Gia từ không biết rượu để nghiện giờ đã bị dưỡng thành nghiện rượu, thỉnh thoảng uống một chút, cho nên lượng cất giữ ở nhà không còn nhiều.
“Ta đi xem xem."
Diệp ngũ muội chạy đi thật nhanh, hầm trong nhà ngay bên cạnh gian bếp.
trong nhà hầm liền ở phía sau bếp bên cạnh. Mở cái nắp lên và đặt một cái thang vào là có thể đi xuống. Diệp ngũ muội linh hoạt, chạy đi xem một cái rồi lại lên cũng nhanh: "Còn có một VÒ.'
"Nếu tính toán thì uống xong một lần này là lân sau không còn để uống nữa." Dư thị nhép miệng, thấy hơi tiếc nuối.
Dư thị vốn là nói thâm, Diệp Gia vừa nghe thì trong lòng ầm một cái. Nàng nghĩ đúng lúc cũng không có việc gì làm, không bằng ở nhà nghĩ thêm một vài thứ mới mẻ. Nói về việc ủ rượu, dường như cũng không phải rất khó. Trước đây Diệp Gia đã từng ủ rượu nho, cũng đã ngâm rượu mơ xanh. Nghĩ kỹ lại thì, tự nấu mấy loại rượu gạo đơn giản, hay rượu ngũ cốc này, hình như cũng không khó lắm. Nàng còn lo mình khi vào đông sẽ nhàn đến chán chường, nếu không thử xem thế nào?
"Không sao ạ, để bọn họ uống cũng không sao." Nếu không được, hầm rượu trấn trên cũng không đóng cửa.
Dư thị há to miệng, vốn còn có hơi tiếc nuối, thật ra bà ấy khá thích rượu. Nhưng trong nháy mắt khi bà ấy liếc sang Diệp Gia, ngay tức thì, trái tim bà ấy đột nhiên đập mạnh một cái. Sau đó khóe miệng bà ấy lén lút cong lên, bà ấy liên tục gật đầu: "Thôi thôi, hiếm khi Doãn An có thể kết giao được mấy người bạn tốt. Không nên vì một vò rượu mà đứng đây thở ngắn than dài..."
"Nhưng mà Gia Nương à, có phải nên mau chuẩn bị thức ăn rồi không?" Dư thị nhìn sắc trời rồi thở dài nói: "Đông về thì trời cũng sớm tối thật đấy..."
Diệp Gia vẫn không biết bà ấy đang than cái gì, nàng cũng gật đầu theo: "Cảm giác như một ngày đã trôi qua mà không làm được gì.'
"Không phải sao?" Dư thị có ý nói: 'Chớp mắt một cái trời đã tối om."
Cùng một câu nhưng lại nói tận hai lần, Diệp Gia không có phản ứng gì, nhưng ngược lại Diệp Tứ Muội bên cạnh, người đã lập gia đình sớm bỗng dưng đỏ mặt. Nàng ấy liếc nhìn tỷ tỷ vô tri vô giác của mình, đột nhiên nhếch miệng cười một cái.
Diệp ngũ muội: "..." Có vẻ như đã hiểu gì đó nhưng lại có vẻ như không hiểu.
Tuyết càng ngày càng dày, ông Tôn đi một vòng quanh trấn rồi trở về nhà với một lớp tuyết rơi trên áo tơi.
Ông cụ đứng ngoài cửa phủi, phủi tuyết trên áo tơi, rồi quay người lấy chiếc sọt che trên xe bò xuống. Phía trên đương nhiên cũng chồng chất một tuyết, vừa kéo ra tuyết liền rơi xuống đất. Phía dưới sọt lớn là hơn phân nửa con dê và một số kẹo hạt rang. Ông Tôn nghĩ rằng những thứ trong hầm cũng không còn nhiều, sau khi đi lòng vòng ở chỗ người ta bán dê và bán kẹo, ông cụ tiện đường đến chỗ bán đậu phụ, mua nhiều đậu phụ mang về.
Lâm Trạch Vũ từ phòng bếp đi tới, lặng lẽ không nói tiếng nào lấy đồ ở trên xuống, tất cả thịt dê và đậu phụ được đưa đến phòng bếp sau, kẹo cũng được mang vào phòng.
Diệp Gia nhìn những con cá còn sống nhảy loạn xạ trong nước, suy nghĩ xem làm thế nào để ăn chúng đây. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy có đậu phụ, lập tức không còn phải lo lắng nữa rồi. Trời lạnh vẫn cứ ăn trong nồi thì tốt hơn, chỉ cần làm món cá hâm cách thủy với đậu phụ là được.
Diệp ngũ muội đã ngồi chổm hổm xuống xử lý, Diệp tứ muội lấy rau ra, đi đến bên giếng rửa.