Chương 391: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (4)
Chương 391: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (4)Chương 391: Vậy Thì Nhất Định Phải Ở Bên Đến Cùng (4)
Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội đang ở trong bếp nấu ăn, Diệp Gia giặt xong quần áo, tìm không thấy chỗ nào để treo. Bên ngoài trời lạnh đến nỗi miếng vải ngâm nước sẽ đóng băng trong chốc lát nếu mang nó ra ngoài. Diệp Gia đơn giản lấy một sợi dây vào nhà, buộc vào giữa hai cái tủ rồi treo quần áo lên.
Sau khi phơi xong, ngay khi Diệp Gia bước vào phòng bếp phía sau, hai chị em đã nhìn thấy dáng vẻ của nàng.
Dù đã thay quần áo nhưng cách trang điểm trên khuôn mặt và búi tóc vẫn không thay đổi. Diệp tứ muội sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Gia. Ngày xưa họ biết chị ba rất đẹp, một mỹ nhân hiếm có ở khắp cả nước. Nhưng ngày nào nhìn vào cũng nghĩ là bình thường, bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trang điểm, Diệp tứ muội thực sự rất sốc. Tứ muội mím môi, nhịn không được hỏi: "Chị, trên mặt chị bôi cái gì vậy?"
"Phấn hồng.' Diệp Gia đặt chiếc chậu gỗ lên bàn, quay người lại thấy Diệp tứ muội đang nhặt rau đã dừng lại, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Trước đây muội đã từng nhìn thấy phấn hồng. Trương Xuân Phân bôi nó mỗi ngày và trông giống như một con ma..."
Diệp ngũ muội cả đời chưa từng nhìn thấy phấn hồng, nàng chỉ biết Trương Xuân Phân mỗi ngày đều bôi, nàng thầm cảm thấy phấn son lúc bôi lên rất xấu xí: "Sao khi bôi lên mặt lại như thế này?"
Diệp tứ muội đã bôi nó một lần, vào ngày cưới của cô, chị gái của gia đình chú ba trong làng đã lấy nó cho cô. Nói thật, lúc vẽ lên cũng giống như vậy, Diệp tứ muội chưa bao giờ nghĩ tới khi vẽ lên lại đẹp như vậy: Chị, chị, chị...
'A, cái này? Là đại nương ngươi làm cho."
Diệp Gia không biết hai chị em này có thể nhìn thấy điều đó hay không, và có chút bối rối trước phản ứng kinh ngạc của họ."Son này là thứ đòi hỏi sự cẩn thận và khéo léo. Nếu áp dụng tốt, nó sẽ trông đẹp hơn. Nếu áp dụng không tốt thì nó sẽ trông chẳng khác gì bức họa quỷ vậy. Nếu hai người tò mò, hôm nào ta đến cửa hàng son môi lấy mấy hộp về, bảo đại nương ngươi trang điểm cho các ngươi một lần."
Diệp Gia vừa nói như vậy, hai người lập tức vui mừng. Diệp tứ muội nhìn chằm chằm màu môi của Diệp Gia, ánh mắt có chút điên cuồng: "Sao muội lại cảm thấy màu son này của tỷ không giống với những loại son bán trong các tiệm son trên trấn vậy?”
"Khụ khụ." Diệp Gia nghiêng mặt đi, làm bộ rất bận rộn: "Màu son này chỉ có một hộp, chỗ khác không có bán.'
Buổi trưa ăn cơm với thịt dê. Thịt dê ăn vào ngày lạnh cùng với cơm đúng là vừa ngon vừa thơm. Bây giờ món này đã trở thành món sở trường của Diệp ngũ muội rồi, món ăn làm ra phải gọi là tuyệt vời. Diệp Gia vừa mới ăn hết cơm, Dư thị lập tức gọi Diệp Gia vào trong phòng. Không cần Dư thị mở miệng, Diệp Gia cũng đoán được nương muốn nói cái gì. Quả nhiên, Dư thị vừa mở miệng là đã nói về việc Chu Cảnh Sâm đề nghị thành hôn một lân nữa. Mở miệng ngậm miệng nào là lúc trước nàng vào nhà đúng lúc tài chính khó khăn, hôn sự thì làm thô sơ, khiến Diệp Gia phải chịu nhiều khổ sở. Lần này trong nhà có tiền rồi, mấy người thân của Diệp Gia cũng đều ở đây, Chu Cảnh Sâm cũng kết giao nhiều bạn tốt ở nơi đóng quân. Vừa đúng lúc có thể tụ tập bạn bè và người thân lại chuẩn bị một lần nữa.
"Doãn An nói chuyện này con đồng ý." Dư thị chưa từng nghe nói nhà nào cưới vợ mà làm hôn sự hai lần cả, nhưng trong hoàn cảnh này, rất nhiều chuyện cũng không thể dựa theo quy củ cũ được. Nếu Chu Cảnh Sâm đã có ý xác nhận thân phận của Gia Nương, đương nhiên Dư thị sẽ không ngăn cản.
Hiện giờ Dư thị một lòng một dạ muốn nhận người con dâu Diệp Gia này, người bên ngoài nói gì bà ấy cũng mặc kệ: "Gia nương, trong lòng con tính toán như thế nào?"
Diệp Gia có thể nói rằng nàng ở thế bị động hay không? Chẳng phải hai người đang nói chuyện thì mơ mơ hồ hồ bị Chu Cảnh Sâm bắt quyết định sao?