[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 404 - Chương 404: Áo Cưới (7)

Chương 404: Áo Cưới (7) Chương 404: Áo Cưới (7)Chương 404: Áo Cưới (7)

Diệp Đồng Sinh vừa nghe con rễ thứ ba đặc biệt đưa đến tin tức Diệp Thanh Hà vẫn bình an, vui mừng đến hai mắt ửng đỏ: 'Không sao thì tốt, không sao thì tốt!"

Lẩm bẩm lẩm bẩm, nét mặt ủ rũ của Diệp Đồng Sinh được xua đi khá nhiều. Đứng dậy xoay một cái, đi quá gấp đến mức dưới chân cũng đi không vững, suýt chút nữa vướng phải bậc cửa ngã xuống rồi: "Bà ơi! Bà ơi! Doãn An đưa tin đến rồi, nói là tiểu tử Thanh Hà đó đang ở trấn Toái Diệp, ở bên phía lão đại! Rất an toàn! Đều vô sự, bọn nó đều sống tốt!"

"Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ đó! Đây đúng thật là ông trời đang thương xót cho lão Diệp gia của chúng ta..."

Càng không phải nói Diệp Tô thị vui mừng đến xoay vòng tại chỗ. Diệp tứ muội ngồi ở sau bếp rửa rau, sắp xếp gà vịt còn có thịt. Nhìn thấy mẹ ruột như vậy bèn bỏ đồ xuống chạy vào trong phòng, vừa muốn nhắc một câu rằng Diệp tứ muội cũng vẫn ổn, lời chưa kịp nói ra đã nuốt trở vào.

Nàng ấy lau đi vệt nước dính trên tay, đi về phía cửa lớn. Lão phu thê Diệp Đồng Sinh và Diệp Tô thị vừa vào phòng. Đúng lúc có chuyện liên nói hết một mạch, Chu Cảnh Sâm lại nói chuyện Diệp Thanh Sơn bị điêu đến Luân Đài cho hai vị biết. Đây là một chuyện tốt làm rạng rỡ tổ tông. Vừa dứt lời, Diệp Đồng Sinh suýt chút nữa đã ngay lập tức ồn ò chạy đến phần mộ của lão tổ tông dâng hương dập đầu.

Chuyện này, chuyện này... Con trai lớn của nhà bọn họ! Từ nhỏ thông tuệ hơn người, được trưởng bối trong thôn khen là Đại Thanh Sơn, thắng chức thành giáo úy được điều đến Luân Đài làm quan rồi! Hi sự lớn chừng này cứ như vậy đập vào mặt hai ông bà già, suýt chút nữa khiến họ vui mừng đến sắp bất tỉnh.

Lần này đến Diệp gia, từ đầu đến cuối cả nhà đều tràn ngập niềm vui.

Diệp Đồng Sinh bây giờ nhìn Chu Cảnh Sâm là chỗ nào chỗ nào cũng tốt, chỉ cảm thấy con rể ba đưa đến tin tức tốt rồi thì khắp người đều tỏa sáng. Ngay cả Tiểu Bát với đôi mắt xanh trong cặp song sinh mà Diệp tứ muội dẫn đến đó cũng cảm thấy đẹp mắt hơn nhiều. Buổi trưa đương nhiên là nam nhân ở trong nhà ăn, nữ nhân được Diệp Tô thị dẫn ra sau bếp ăn chút canh thừa. Diệp Gia đương nhiên là không ăn, Diệp tứ muội ngày xưa không cảm thấy việc này có gì lạ, lân này sau khi ăn hai đũa cũng không động tay nữa.

Từ khi nàng ấy gả cho A Cửu, đã không còn tiếp tục bị bắt ở sau ăn cơm. Sau này đi nhờ vả Diệp Gia, ở trong nhà tỷ tỷ cũng đều là muốn ăn cái gì thì có cái đó. Ngày thường ăn cơm đều là ngồi trên bàn ăn, muốn uống rượu Dư thị cũng cho nàng ấy uống.

Ngày xưa nàng ấy chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm thừa có gì uất ức, bây giờ lại cảm thấy trong lòng chua xót.

Buổi nhậu này uống đến trời tối mới nỡ để nữ nhi nữ tế rời đi. Chu Cảnh Sâm và A Cửu đều bị chuốc một chút rượu, ngồi ở hai bên khoang xe đều không nói chuyện. Trong lòng A Cửu ôm một đứa bé đã ngủ say, Diệp tứ muội cũng ôm một đứa bé. Hai người dựa vào nhau ngủ gật. Diệp Gia đỡ lấy Chu Cảnh Sâm, tên này không biết là thật sự say đến hồ đồ, hay là cố ý. Cả người đều sắp chui lọt vào lông ngực nàng.

Diệp Gia cảm thấy cánh tay hắn đè vào ngực mình, tư thế có chút kỳ quặc. Ngước mắt đã thấy trong tay hắn đã cầm một gói giấy nhỏ chẳng biết từ lúc nào.

"Đồ gì vậy?"

Môi Chu Cảnh Sâm cọ qua cọ lại trên da gáy của Diệp Gia, đôi môi nóng bỏng cọ đến Diệp Gia giật mình: "Điểm tâm."

Diệp Gia nghi ngờ nhận lấy, bên trong là một gói bánh xốp.

Nàng mở ra ăn một miếng, đột nhiên nghe thấy phía đối diện có động tĩnh, ngẩng đầu thấy Diệp tứ muội trợn tròn mắt. Diệp Gia nghĩ nàng ấy cũng không ăn được bao nhiêu, ban ngày còn cho con bú.
Bình Luận (0)
Comment