Chương 405: Áo Cưới (8)
Chương 405: Áo Cưới (8)Chương 405: Áo Cưới (8)
Liên đưa gói bánh xốp đó qua, Diệp tứ muội âm thầm lấy một miếng nhét vào trong miệng.
Ông Tôn đánh xe ở bên ngoài.
Hồi lâu sau, Diệp tứ muội cũng không biết là nói thâm hay là đang nói chuyện với Diệp Gia, , đột nhiên hỏi Diệp Gia: "Tỷ tỷ, cha và nương thật sự không xem con gái là người sao? Thanh Hà không có chuyện gì liền vui mừng như vậy, lại không nói thêm câu nào để hỏi vê ngũ muội."
Diệp Gia giật mình, ngước mắt lên nhìn nàng ấy.
Diệp tứ muội một tay vuốt ve khuôn mặt của A Cửu, cụp mắt xuống nói: "... Hôm trước nói chuyện với ngũ muội. Ngũ muội nói, so với việc hy vọng cha và nương thương tiếc, chi bằng tự mình kiếm tiền chăm sóc cho bản thân mình, muội đột nhiên cảm thấy muội ấy nói khá đúng. Tỷ, chuyện mùng năm tháng giêng năm sau cử hành hôn sự, vẫn là đừng nói cho cha nương biết nữa. Cũng tránh để cha biết bây giờ tỷ biết kiếm tiền rồi, tính cách đó của cha nương bộc phát lên, sợ là sẽ không dứt được."
Diệp Gia hơi sửng sốt, không nghĩ tới Diệp tứ muội bỗng nhiên lại nói câu này.
"Muội cũng nên đứng lên rồi." Diệp tứ muội nói như vậy.
Đến Diệp Gia rồi, coi như đã giải quyết được một việc. Dư thị nghe Chu Cảnh Sâm nói Diệp Gia không đề cập đến việc tái hôn của họ với Diệp gia thì có chút kinh ngạc. Nhưng khi hỏi ra, Chu Cảnh Sâm chỉ nói Diệp gia có quá nhiều chuyện, tái hôn lần này là do hắn và Gia Nương tuỳ hứng quyết định, cho nên hắn không muốn quấy ray Diệp gia. Điều này chỉ có thể lừa gạt những người không có não, Yu Shi suy nghĩ một chút là đã hiểu ra.
Thời gian con dâu mới gả tới thường xuyên móc sạch của cải để phụ giúp nhà mẹ đẻ, từ khi không tiếp xúc với Diệp gia nữa mới từ từ sửa được tật xấu đó. Bây giờ tránh né như thế, là vì Sợ sau này sẽ bị đôi phu thê già Diệp gia chèn ép.
Trâm ngâm một lát, bà ấy mới gật đầu.
"Thôi, các con đã quyết định như thế, vậy thì cứ làm theo ý các con đi." Dư thị cũng không muốn con dâu lại biến thành dáng vẻ khi trước, bây giờ thấu tình đạt lý vẫn rất tốt: "Con đã gửi cho ta mấy lá thư đó chưa?"
"Đã gửi rồi." Chu Cảnh Sâm sẽ không quên bất cứ điều gì.
Gửi được thư đi là tốt rồi.
Trước đây Dư thị chưa từng nghĩ đến việc báo tin thành thân cho người thân và bằng hữu lâu năm bên ngoài Tây Bắc, chỉ khi lo liệu việc này bà ấy mới nhớ ra. Trước đây những ngày khổ sở, Dư thị không dám nghĩ mình còn sống được đến ngày hôm nay. Bây giờ chuyện đã khác, có Diệp Gia và con trai ở bên, từ tận đáy lòng, Dư thị thực sự cho rằng cả nhà họ sẽ trở lại. Bắt bọn loạn thần tặc tặc tử phải trả giá, đến lúc đó sẽ có ngày gặp lại với bằng hữu lâu năm. Ngày tháng thoat cái trôi qua, chớp mắt đã đến ngày mùng ba tháng Giêng.
Đêm giao thử cũng rất náo nhiệt. Mặc dù Chu gia có ít người, nhưng thêm phu thê Diệp tứ muội, cùng Diệp ngũ muội và ba người ông cháu ông Tôn, đã là một nhà đông đúc. Dư thị nhớ tới mấy người theo Chu Cảnh Sâm cũng có hoàn cảnh như nàng, đều là những người cô đơn mất hết người thân trong nhà, bèn bảo Chu Cảnh Sâm cho họ về nhà đón Tất.
Liễu Nguyên, Trân Thế Khanh, Tôn Ngọc Sơn cộng thêm một Ba Trát Đồ có sức ăn bằng năm người, còn mời thêm Quách Hoài ở trấn Lý Bắc. Liễu Nguyên và Quách Hoài đều là dạng người hay nói, tụ lại với nhau thì nói thao thao bất tuyệt mãi không dứt, nói tới nói lui đến là náo nhiệt.
Bây giờ mọi người đều biết Chu Cảnh Sâm sẽ tái hôn vào ngày mùng năm năm mới, cũng đều trong danh sách được mời. Ngày mùng ba, họ vội vã đến giúp đỡ.
Viện tử Chu gia vốn rộng rãi, cũng không biết họ kiếm đâu ra đèn lồng với ruy băng màu. Mấy nam nhân thô kệch giúp trang trí, căng dây treo đầy đèn lồng trong viện tử Chu gia.