Chương 406: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (1)
Chương 406: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (1)Chương 406: Đêm Động Phòng Hoa Chúc (1)
Thấy nhà chính quá hẹp, không đủ chỗ ngồi, mấy người lại dựng một cái lôi đài hình vuông nhỏ ở tiền viện, không biết kiếm đâu ra tấm vải đỏ rực trải lên, trông rất ra dáng.
Bên ngoài khá nhiều pháo, nhưng pháo hoa thì lại rất hiếm thấy. Liễu Nguyên đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn đốt pháo hoa cho náo nhiệt. Không biết hắn ta tìm được người nào cách nào, thực sự đã kiếm được một bó pháo hoa lớn, nói là để bắn trong viện tử đúng đêm thành hôn của Chu Cảnh Sâm.
Nếu không vì thời gian gấp, Diệp Gia còn nghi ngờ có khi bọn họ sẽ bày biện cải tạo toàn bộ Chu gia một lượt.
Khi mấy đại nam nhân bên tường viện tử đang trêu đùa nhau thì phát hiện bên dưới có bẫy rập, vận may của Liễu Nguyên không tốt, đoán đâu đúng đó.
Nếu không phải lúc ban ngày không uống rượu né nhanh như chớp, có khi một chân hắn ta đã bị kẹp gấy rồi. Liễu Nguyên từng nếm thử được sự đáng gờm này, nghe nói do Diệp Gia tự mình bày trí, lập tức không nhịn được tán thưởng: "Năng lực tự vệ với lo trước tính sau của đệ muội, đúng là cực kỳ sáng suốt."
"Nhanh lên chút đi." Chu Cảnh Sâm không buồn để ý tới hắn ta, bảo hắn ta đừng nói nhảm nữa mà mau mau sắp xếp lại bẫy.
Bày biện nhà cửa và lôi đài mất cả một ngày, đến mùng bốn Tết, trời còn chưa sáng, Dư thị đã tiêu tiền mời người có vận may tốt (*) tới. Nhìn thấy trong viện tử đầy đèn lông đỏ và hoa màu, ai cũng thốt lên ai ôi, đưa tay ôm ngực khen đẹp. Tất nhiên không cần họ bày tiệc rượu, Diệp tứ muội là người nấu chính, Diệp ngũ muội nấu phụ, những người khác đều giúp việc. Từ sáng sớm Diệp Gia đã bị nhốt trong phòng trang điểm, không cân động tay làm bất cứ thứ gì cả.
(*) Chỉ người có vận may, trên có cha mẹ, dưới có con cái, sống yêu thương, hoà thuận.
Chuyến này họ đến để làm quen trước một chút. Sáng mai trời còn chưa sáng sẽ phải đến lân nữa.
Tất nhiên đêm nay trôi qua rất nhanh chóng, Diệp Gia cảm thấy mình mới vừa nhắm mắt một cái là đã phải thức dậy. Những ngày gân đây, Chu Cảnh Sâm bị đuổi đi ngủ chung với A Cửu ở phòng Diệp tứ muội. Sáng mùng năm trời còn chưa sáng, Diệp Gia đã cảm giác bên cạnh có người lay mình. Giọng nói nhỏ nhẹ êm ái của Diệp tứ muội vang lên bên tai khiến tai Diệp Gia ngứa ngáy.
Cũng may là trước đây Diệp Gia có thói quen ngủ sớm dậy sớm, giờ này thức dậy cũng không quá khó khăn, lăn qua lăn lại rồi ngồi dậy.
Trong nhà chính đã có rất nhiều người tụ tập, đều là những người có vận may tốt mà Dư thị mời đến, ồn ào nói chuyện rôm rả. Ánh đèn yếu ớt chiếu qua khe cửa, Diệp tứ muội đã mặc xong quần áo, kéo Diệp Gia xuống giường đi rửa mặt. Việc trang điểm tất nhiên là do Dư thị phụ trách. Dù người khác có nói dễ nghe đến đâu, bà ấy cũng không tin vào tay nghề của họ.
Đùa al Người không hiểu gì về son phấn thì làm sao trang điểm đẹp được.
Để trang điểm cho Diệp Gia, Dư thị còn đặc biệt thuê người làm một bộ cọ trang điểm, còn mình thì tự tay làm phấn bằng nước gạo. Không biết bà ấy đãi thế nào mà chất phấn hết sức mịn màng. Mặc dù việc mẹ chồng trang điểm cho con dâu có hơi không đúng lễ nghi, nhưng hai người đã thành thân từ trước, bây giờ chỉ là làm bổ sung. Không hợp quy củ thì thôi.
Cả đám người nhiều phúc tiến vào, cầm lược gỗ lim chải đầu cho Diệp Gia, nói những lời may mắn.
Nói cho cùng, mời những người có vận may tốt này tới cũng chỉ để đám cưới thêm náo nhiệt, đem lại nhiều phúc lành cho đôi phu thê trẻ. Bây giờ Chu gia cũng chẳng thiếu một trăm, hai trăm văn tiền cho những thứ này, cũng chỉ là để cầu may mắn.
Nhiều người chen chúc trong phòng, nhìn Diệp Gia ngồi trước bàn trang điểm không khỏi khen ngợi không ngứớt lời. Lời dễ nghe không mất tiền mua, cứ như vậy tuôn ra.
Ngày đại hỉ, tất nhiên Diệp Gia cũng nhận hết những lời khen đó.