[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 407 - Chuong 407: Dem Dong Phong Hoa Chuc (2)

Chuong 407: Dem Dong Phong Hoa Chuc (2) Chuong 407: Dem Dong Phong Hoa Chuc (2)Chuong 407: Dem Dong Phong Hoa Chuc (2)

Thời đại ở dưới nông thôn cũng không náo nhiệt, hiếm lắm mới có dịp vui nên mọi người cũng cùng nhau tụ tập lại không ai muốn rời đi. Tay Dư thị rất khéo, trang điểm xong khiến mọi người hết sức kinh ngạc. Kiểu tóc cô dâu phức tạp mà các phu nhân ở nông thôn không biết buộc, nhưng bà ấy lại làm được, ngón tay nhẹ nhàng thoăn thoắt có thể luồn qua luồn lại buộc lên ngay ngắn. Đúng lúc này mọi người mới trông thấy không biết từ lúc nào đã có một bọc đồ để trên giường lò.

Mở ra, bên trong trước tiên là một cái mũ phượng có khảm Đông châu (*).

(*) Đông châu (东珠): Ngọc trai xuất xứ từ vùng Đông Bắc, phân biệt với phía Nam.

Điều kiện bây giờ không tốt, bà ấy chỉ kịp thêu một bộ giá y, chưa kịp làm mũ phượng. Lúc này nhìn chằm chằm chiếc mũ phượng kia, sững sờ một hồi lâu, ánh mắt lại dừng trên bộ giá y tỉnh xảo tuyệt đẹp được đặt trong bọc đồ ở giường lò, phía trên thêu hình phượng hoàng võ cánh bay lên, được rọi chiếu dưới ánh đèn dau trông cực kỳ sống động.

Đây cũng là lần đầu tiên đám phụ nhân nông thôn thấy một bộ giá y đẹp đến thế, từng người háo hức muốn sờ thử mà không quan tâm tay có sạch hay không.

Những bàn tay sờ soạng không chút khách khí kia lập tức bị một bàn tay đẩy mạnh ra. Không biết Diệp ngũ muội đã chạy từ phía bếp tới từ lúc nào, thoáng cái đã thấy ngay những bàn tay chẳng chút đứng đắn kia đang lôi kéo túm lấy bộ giá y.

Mặc dù nàng ấy không hiểu rõ lắm nhưng cũng vẫn là người có mắt. Bộ xiêm y này chỉ cần liếc qua là biết có giá trị rất lớn. Dù sao thì những viên ngọc trai trên xiêm y còn to hơn cả mắt nàng ấy. Diệp ngũ muội đã hiểu quá rõ những phu nhân nông thôn này, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ có người nhân cơ hội giật một viên ngọc trai rồi nhét vào túi. Nàng ấy cũng biết, Dư thị đã mất hai mươi mấy ngày để may bộ giá y này, bèn ra sức bảo vệ bộ xiêm y, nhìn vào mắt Dư thị.

Mà đến lúc này, Dư thị mới biết Chu Cảnh Sâm đã nhờ người may một bộ giá y khác ở bên ngoài, tinh xảo đẹp de hơn bộ bà ấy may nhiều.

Nhìn bộ xiêm y kia, bộ xiêm y Dư thị may có chút không đủ tốt để bày ra.

"Không phải nương đã may một bộ à?" Vốn dĩ Diệp Gia vẫn đang đợi, thấy Dư thị bỗng dưng không nhúc nhích gì thì bèn quay đầu nhìn. Vừa thấy bộ xiêm y trên giường lò, nàng lập tức nhíu mày. Không biết tay ai mau lẹ như thế, đã lấy bọc đồ nàng để trong tủ ra mà còn mở sẵn nữa. Nghe mọi người khen ngợi, nàng không thoải mái là bao, bảo Diệp ngũ muội: "Ngũ muội, cất bộ này đi."

Diệp ngũ muội nghe thấy thế thì vội đập hết những bàn tay đang lén lút sờ soạng kia ra, rồi nhanh chóng gấp bộ váy lại. Nàng ấy cầm bọc vải ôm vào phòng Dư thị: "Tỷ, để muội cất bộ này trong phòng đại nương.

"Ừ" Diệp Gia gật đầu, quay sang Dư thị nói: "Con mặc bộ nương may." Dư thị hơi do dự: ”... Bộ này nhìn đẹp hơn.”

Diệp Gia lập tức tự tin cười: "Không chắc đâu, xiêm y không phải càng cầu kỳ thì càng đẹp, có khi giản dị hơn một chút lại làm nổi bật được vẻ đẹp tự nhiên của con."

"Chỉ biết nói ngọt để gạt nương thôi!" Dư thị nghe câu nói đó, được dỗ đến mặt mày cũng rạng rỡ.

Bà ấy không cãi cố nữa, quay vào phòng lấy bộ xiêm y do mình may. Vừa mới mang từ trong ngăn tủ ra, đã thấy Diệp ngũ muội đang cau mày nhìn bộ giá y trải trên giường: "Có chuyện gì vậy?"

"Đại nương, sợi kim tuyến bị người ta giật lỏng ra rồi." Diệp ngũ muội mừng vì đã cất đi sớm: "Nếu trễ thêm chút nữa, chắc là viên trân châu lớn kia cũng bị người ta giật mất."

"... Cất bộ xiêm y này vào tủ đi." Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dư thị cũng biến mất. Nhưng trong ngày đại hỉ, không tiện nói ra những chuyện như thế. Bà ấy chỉ dặn Diệp ngũ muội cất kỹ bộ xiêm y vào roi mới ôm bọc vải trong ngực, nở nụ cười bước ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment