[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 408 - Chuong 408: Dem Dong Phong Hoa Chuc (3)

Chuong 408: Dem Dong Phong Hoa Chuc (3) Chuong 408: Dem Dong Phong Hoa Chuc (3)Chuong 408: Dem Dong Phong Hoa Chuc (3)

Sau khi trang điểm và đội mũ phượng xong, xung quanh lại tram tr một phen.

Ngoài phòng, mấy nam tử bận rộn nghe thấy tiếng thán phục liên tục vọng tới từ bên trong, không nhịn được liếc Chu Cảnh Sâm lác cả mắt. Cô nương đẹp nhất mười dặm tám phương lại rơi vào tay hắn, đúng là vận may của mỗi người là khác nhau mà. Liễu Nguyên và Trần Thế Khanh mang pháo hoa ra chỗ đất trống ở hậu viện, chuẩn bị xong, đợi đến tối đốt lên cho náo nhiệt thêm.

Ban đầu mảnh đất này là do ông Tôn đào để trồng trái cây, đến mùa đông tuyết đọng lại chất đống không được dọn dẹp nên trông rất trống trải.

Sau khi làm xong hết việc trong phòng, Dư thị mới trịnh trọng lấy ra một tấm khăn voan tuyệt đẹp đeo lên cho Diệp Gia, cười đến híp cả mắt.

Sau một hồi bận rộn, những người xem náo nhiệt trong nhà đều bị đuổi ra ngoài hết. Sáng sớm nay Diệp Gia đã uống một chén trà và một chút điểm tâm, từ đó đến giờ nàng vẫn chưa ăn thứ gì khác. Vu nói thành hôn là như vậy, đừng để mì dính vào quân áo, tự nhiên sẽ ăn ít uống ít đi.

Khi mọi người ra khỏi phòng rồi vẫn rất náo nhiệt, thoải mái đùa giỡn vui chơi. Một số người đến dự tiệc còn mang theo con cái trong nhà đến. Dư thị không để ý, hôm nay vui vẻ như thế, chiêu đãi một bữa cơm cũng đáng. Bên ngoài ôn ào nhưng Diệp Gia ngồi trong phòng đã đói bụng cồn cào. Diệu ngũ muội bận rộn bên ngoài một lúc roi cùng Diệp tứ muội vào trong bầu bạn với Diệp Gia.

Diệp tứ muội cầm một bọc nhỏ trong tay một lúc lâu, lại có vẻ như không thể lấy ra được.

Mọi người đang đợi trong phòng, giờ lành vẫn chưa đến, gỡ voan che ra cũng không sao. Diệp Gia vén khăn voan sang một bên, thấy nàng ấy do dự mãi nên chủ động hỏi. Diệp tứ muội mới ngượng ngùng lấy bọc nhỏ từ tay áo ra, mở bọc, bên trong là một bộ đồ trang sức bằng bạc ròng. Cũng không có nhiều lắm, một đôi khuyên tai, một đôi trâm cài tóc ngọc trai và một đôi vòng tay. Khuyên tai và vòng tay làm bằng bạc nguyên chất, trâm cài tóc được mua ngoài chợ.

Không phải đồ có giá trị lắm nhưng kiểu dáng rất đẹp, nhìn hết sức thanh nhã.

"Không phải đồ gì tốt lắm," Diệp tứ muội luôn nhớ đến đồ trang sức Diệp Gia để vào đáy rương đưa nàng ấy trước ngày xuất giá. Bây giờ nàng ấy có chút tiên tiết kiệm nên cũng muốn đánh một bộ cho Diệp Gia. Nhưng nàng ấy không có nhiều tiền lắm, góp một ít với Diệp ngũ muội đi đánh vài thứ này: "Tỷ nhận đừng chê nhé."

Nói thật, Diệp Gia rất cảm động. Lúc trước nàng cho Diệp tứ muội đồ hoàn toàn là vì thương hại, cũng không nghĩ nàng ấy sẽ đáp lại: "Tất nhiên là không chê rồi."

Diệp Gia không khách khí chút nào mà nhận lấy. Thấy dáng vẻ nàng sảng khoái như thế, tâm tư bối rối không thể đưa ra đầy mất tự nhiên của Diệp tứ muội hầu như chẳng còn nữa. Nàng ấy vén lọn tóc mai ra sau tai, cười toe toét: "Không phải chỉ có một mình muội chuẩn bị đâu, ngũ muội cũng góp một nửa đó."

Diệp ngũ muội thấy vậy, nhe răng cười với Diệp Gia: "Tỷ còn thiếu của muội một bộ trang sức xuất giá, muội nhớ lắm đó."

"Không thể thiếu muội đâu." Diệp Gia nhéo nhéo gò má nàng ấy.

Không biết tự lúc nào, nét mặt Diệp ngũ muội càng lớn nom càng giống nàng. Nói đúng ra, vẻ ngoài của ba tỷ muội Diệp Gia bọn họ đều có nét tương đồng. Chỉ có tính cách là khác nhau nên tướng mạo bên ngoài cũng khác. Diệp Gia thì đẹp rạng rỡ sáng sủa, Diệp tứ muội lại dịu dàng, còn Diệp ngũ muội có phần nhanh nhẹn sắc sảo. Nét sắc sảo lanh lẹ đó càng rõ ràng hơn khi nàng ấy lớn dần, nhưng Diệp Gia nhìn rất thích.

Ba tỷ muội nói chuyện một lúc thì nghe thấy bên ngoài có người bá, giờ lành đã đến rồi.

Diệp Gia luống cuống tay chân buông khăn voan xuống. Chỉ chốc lát sau đã có người đẩy cửa ra. Vì cùng ở chung một viện tử, Dư thị cũng không cố tình làm lễ kiệu hoa phức tạp màu mè.
Bình Luận (0)
Comment