Chuong 422: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (4)
Chuong 422: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (4)Chuong 422: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (4)
Hầu hết người lên làm quan đều thông qua con đường tiến cử chiêu mộ và nhập mạc. Học thức của Lâm Chi Lan và Mẫn La Tân đều ở mức lè tè nên chọn cách nhập mạc. Do hoàng đế hạ chiếu lệnh thì gọi là chiêu mộ, quan phủ địa phương tuyển dụng thì gọi là tiến cử.
Chu Cảnh Sâm gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, sau đó nhìn Quách Hoài: "Trọng Nhạc, chuyện bên Luân Đài chuẩn bị xong chưa?"
"Đã móc nối quan hệ với Lâm Chi Lan." Trong khoảng thời gian này Quách Hoài không ở trấn Đông Hương, từ sau khi Thẩm Hải bị bắt giữ, hắn ta suốt đêm đi đến Luân Đài. Hắn ta đã trà trộn trong đám sĩ tử đọc sách ở Luân Đài ba bốn tháng, cũng nhờ sự giới thiệu của bạn tốt mà từng uống rượu với Lâm Chi Lan vài lần: "Nhưng tên này đúng là không thấy thỏ thì ưng không xòe cánh*, đến nay cũng chưa từng gật đầu tiến cử ta."
(*) Không thấy thỏ thì ưng không xòe cánh '不见兔子不撒座: Ý chỉ không có động cơ, không có lý do thì không hành động, không tiết lộ rõ khả năng nếu không thấy mục tiêu.
"Không vội." Chu Cảnh Sâm cụp mắt trầm ngâm một lát, nói: "Cứ tiếp xúc đi."
Con đường thông qua Lâm Chỉ Lan không đủ chắc chắn. Lâm Chi Lan tuy rất đẹp nhưng làm người cực kỳ khôn khéo. Bằng không cũng không thể đứng vững gót chân bên cạnh Tô Lặc Đồ. Ngón trỏ của Chu Cảnh Sâm gõ lên mặt bàn, nếu con đường thông qua Lâm Chi Lan không suôn sẻ thì chuyển sang Dương Thành Liệt cũng được. ...
Mùa xuân vừa bắt đầu, sau khi tuyết tan trời vẫn lạnh như cũ.
Ngày mười ba tháng giêng, A Cửu dẫn Lâm Trạch Vũ theo thương đội Trình gia lên đường đi Tây Vực. Cửa hàng Tây Thi bên này do Diệp Tứ muội chính thức tiếp quản. Trong nhà thoáng cái có ba người đi mất, Diệp Gia không cáng đáng nổi công việc.
Diệp Gia suy nghĩ vài ngày, quyết định tìm thêm người. Chuyện này không thể kéo dài hơn nữa, nếu trì hoãn thì khó mà bắt đầu làm tiếp những chuyện sau này.
Trên thực tế, nàng đã muốn tuyển người ngay sau khi quyết định khế ước với Trình gia. Nhưng đúng lúc trời đông giá rét, đi lại khó khăn, còn trùng ngày tổ chức lại hôn lễ với Chu Cảnh Sâm nên chuyện này cứ bị trì hoãn. Ý định ban đầu của Diệp Gia là mời phụ nhân địa phương, thời gian này lao động địa phương rẻ, nhiều người nghèo đông con, ăn không đủ no, đãi một bữa là sẵn sàng làm việc. Thứ hai, Diệp Gia cũng không thích trong nhà có quá nhiều người. So với mua bán nô tỳ, Diệp Gia vẫn nghiêng vê quan hệ thuê mướn hơn.
Nàng bàn với người trong nhà, Dư thị không phản đối. Chỉ là bà ấy luôn quan niệm mua bán nô tỳ mới là an toàn nhất. Nhưng sân Chu gia không lớn, đúng là không chứa được nhiều người như vậy: "Không phải Duẫn An nói người của Thẩm gia có thể làm việc sao?"
Diệp Gia nhíu mày, khó mà đảm bảo được gì từ xuất thân của những cô nương kia. Ngược lại Diệp Tứ muội ở bên cạnh xen vào một câu: "Đại nương, mấy cô kia yêu kiều xinh đẹp, người nào người nấy còn yếu ớt hơn ta. Đoán chừng là không làm được việc." Diệp Tứ muội không ngốc, nàng ấy trông thì nhu nhược nhưng không có nghĩa là ngốc thật. Ngày những cô nương kia được đưa đến đây, đứng thành một hàng xinh xắn đáng yêu, nàng ấy đứng bên cạnh thấy rõ rành rành. Bàn tay của những cô nương đó non mịn đến mức có thể vắt ra nước, nhìn qua đã biết chưa xuống nước làm việc bao giờ. Từng khuôn mặt như hoa như ngọc, đôi mắt nhìn người như có móc câu. Mang cô nương như vậy mang về nhà chẳng khác nào ngại cuộc sống nhà mình quá êm đềm.
Nàng khác với Diệp Gia Dư thị, nàng ấy không tin nam tử nhìn thấy mỹ nhân có thể không động tâm: "Chúng ta muốn tìm thì tìm nữ nhân có sức mà làm việc ấy. Giống như mấy bà tử nhà Lương Nhị Nương trên trấn. Không thì chiêu mộ nam tử như chú Tôn cũng được."
Diệp Tứ muội và Diệp Gia có suy nghĩ giống nhau, người mang về không biết làm việc, nhìn cũng phiền lòng.