Chuong 423: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (5)
Chuong 423: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (5)Chuong 423: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (5)
Diệp Giatram ngâm một lát: "Hai ngày nữa ta lên chợ buôn người một chuyến."
"Tìm người là một chuyện, chuyện còn lại đương nhiên là chọn nơi cất xưởng." Diệp Gia không có ý định mở xưởng trong sân nhà mình. Nhà là nhà, sao có thể ám mùi heo cả ngày: "Dựng cái xưởng chân chính, sau này bàn chuyện làm ăn với người ta cũng có thể diện."
"Cũng đúng. Có thể hiện, sau này cũng làm lớn được." Dư thị vô cùng đồng tình.
"Nếu đã có xưởng, chỉ tuyển phụ nhân thôi thì chưa đủ, còn cần chưởng quỹ quản lý nó." Bản thân Diệp Gia không phải là sinh viên quản lý tài chính, bây giờ không trâu bắt chó đi cày mới lục đục đi học làm quản lý. Trên thực tế, kinh doanh thế nào còn cần người dày dặn kinh nghiệm ra mặt giúp đỡ: 'Làm việc này không thể làm từng bước một mà phải làm nhanh chóng, bằng không nếu có sai sót thì sẽ phải trì hoãn."
Điều Diệp Gia lo lắng bây giờ không phải là xưởng hay nhân công mà là thứ xà bông thơm này phụ thuộc quá nhiều vào lá lách heo. Tuy rằng cuộc sống ở trấn Đông Hương tốt hơn trấn Lý Bắc nhiều, nhưng một ngày cũng không giết được bao nhiêu con heo.
Ngày xưa Diệp Gia làm xà phòng thơm thì ngày nào cũng phải đi mua lá lách heo, mua mấy ngày liên tục, vừa mua vừa chế tác, nhưng quy trình này không được bảo đảm lắm. Nếu ngày nào đó quán thịt trên trấn đóng cửa, nàng lại cần nguồn hàng gấp. Nếu một trong những liên kết này bị đứt, hoạt động kinh doanh của nàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là đóng cửa. Diệp Gia tuy lo nhưng lại nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.
Nếu nàng nuôi heo thì sao? Nuôi heo, vừa lúc nàng có cửa hàng thịt nên cân một lượng thịt lớn. Lá lách heo cũng có thể dùng ngay. Nhưng nuôi heo là một công trình lớn, Diệp Gia là một nhà thiết kế trong lĩnh vực xây dựng dân dụng, phải quyết tâm lắm lắm mới nuôi được.
Nuôi hay không nuôi, nàng còn chưa dám chắc. Mới chỉ là một suy nghĩ trong đầu, nàng tự nhiên sẽ không mạo muội nói ra. Tất nhiên vẫn còn một lựa chọn thay thế khác, đó là nâng cấp xà bông thơm, làm ra xà phòng. Nàng đúng là biết cách chế tạo xà phòng thật, . Nhưng vấn đề quan trọng nhất là làm xà phòng cần sodium hydroxide, hiện nay trên thị trường không có kiềm, nàng lấy đâu ra sodium hydroxide?
Nàng biết phương trình hóa học, nhưng không có kinh nghiệm thực nghiệm nên không dám làm loạn. Xét cho cùng, sodium hydroxide là một hóa chất có tính ăn mòn cao. Biện pháp ổn thỏa vẫn là xà bông thơm truyền thống.
Mấy người thấy sắc mặt ủ dột của Diệp Gia, không biết đang nàng nghĩ gì. Tưởng nàng đang lo lắng, Diệp tứ muội do dự hồi lâu, nhìn Diệp Gia vài lần mới mở miệng: "Tỷ, thật ra sau khi A Cửu đi, có để lại cho muội một nửa nhân thủ ở bên này."
Câu nói này mang tính bùng nổ rất lớn, Diệp Gia thoắt cái quay ngoắt lại: "II"
"A Cửu bảo muội đừng nói cho người khác biết." Diệp Tứ muội hơi xấu hổ. Thật ra A Cửu đang nắm trong tay một nhóm người. Diệp Gia biết hồi cuối tháng, nhưng những gì Diệp Gia thấy chỉ là số ít. Diệp Tứ muội là người bên gối của A Cửu, tự nhiên biết rõ ít nhất có chừng trăm người. Những người này bình thường chẳng biết ẩn nấp ở đâu, cũng hiếm khi thấy bóng dáng. Nhưng chỉ cần A Cửu hô lên là sẽ xuất hiện.
A Cửu đến Tây Vực chỉ mang theo một nửa số nhân thủ, hắn ta để lại cho Diệp Tứ muội nửa nhân thủ còn lại để nàng ay tiện be sai khiến.
"Vậy sao muội lại nói cho tỷ biết?"
"Tỷ đâu phải người ngoài, ước chừng khoảng năm mươi người." Diệp Tứ muội nhìn thoáng qua Dư thị, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa ba mẹ con muội ở chỗ tỷ vừa ăn vừa ở, bình thường còn kiếm được tiền công của tỷ, muội còn có thể gạt tỷ sao?"
Mặt Dư thị không tỏ vẻ gì, mắt nhìn Diệp Tứ muội lại vô cùng khiếp sợ.
Diệp Gia nắm tay ho khan, không biết là chột dạ hay là cảm động hỏi nàng ấy: "... A Cửu để lại cho muội bao nhiêu người?”
"Khoảng năm mươi người."