Chuong 424: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (6)
Chuong 424: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (6)Chuong 424: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (6)
"Nhiều vậy ư?" Diệp Gia bị sốc, dáng vẻ phổ thông của A Cửu trông chẳng giống người nắm được một lực lượng như thế cả. Nhưng nghĩ lại, ngoài kia ai lang bạt khắp nơi mà không có át chủ bài trong tay? Sau đó nàng cố nén sự kinh ngạc: "Thế bây giờ đám người này ở đâu? Sao chưa từng nghe hắn nhắc tới."
"Những người đó là tộc nhân A Cửu vô cùng tin tưởng, nghe nói là ở bên trấn Toái Diệp. Bên kia có một thôn toàn là dân di cư từ ngoài đến, nhiêu người mang huyết thống dị tộc như A Cửu. Vì nơi họ cư trú khá xa nên không thường xuất hiện ở đây. A Cửu nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần kinh động Chu gia nên mới không dẫn người tới trước mặt tỷ."
Diệp tứ muội thành thật nói: "Sau này Chu gia cần giúp gì, tỷ cứ nói với muội, muội bảo bọn họ hỗ trợ."
Diệp Gia thầm nghĩ chẳng trách A Cửu có ý định làm thương nhân. Trong tay nhiều người như vậy, nếu người nào cũng biết đánh biết bắn như năm người hắn ta mang ra cửa thì đúng là có thể làm tiêu khách rồi.
"Được, tỷ cũng không khách sáo với muội." Diệp Gia thiếu người dùng, tìm ai chẳng là tìm? Miễn là làm được việc.
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
"Ngày mai tỷ lên trấn trên tìm người môi giới hỏi xem, cứ chọn ra vị trí xưởng trước đã." Diệp Gia lại nói: "Chuyện tuyển người có thể từ từ, Điều tỷ coi trọng nhất khi tuyển người bây giờ là thành thật, làm được việc. Người tới cũng đừng vội thuê ngay, cho thử việc hai ngày trước. Nếu không đạt yêu cầu lại sa thải tìm người mới."
Dư thị đương nhiên không dị nghị gì, việc này có Diệp Gia quan tâm, bà ấy chỉ can nghe theo là được.
Trên trấn náo nhiệt hẳn lên, Chu gia cũng nương theo chuẩn bị mở cửa hàng. Hôm qua ông Tôn đã kéo nào là thịt đầu heo, ruột heo các loại về. Giờ đang đặt hết sau nhà bếp và được đậy lại bằng một cái mẹt, thời tiết lạnh không lo bị hư, rất tươi.
Diệp Gia sai ông Tôn chuyển hết đồ đạc đến giếng bên này.
Sau khi Diệp Ngũ muội đi, công việc rửa sạch mấy thứ này chợt trở nên không xuể. Chưa kể một cô nương nhỏ bé như nàng ấy luôn làm rất nhiều việc một cách lặng lẽ. Lâu rồi Diệp Gia không làm việc, bây giờ bắt tay vào làm khiến nàng nhất thời mệt không chịu được.
Dư thị cũng vậy, suốt ngày đông ở nhà lười biếng đã quen, hôm nay đột nhiên nai lưng ra làm thì khó mà thích ứng được.
"Vẫn là Đễ Nương giỏi nhất!" Dư thị đấm đấm eo, thật lòng nhung nhớ Diệp Ngũ muội.
Diệp Gia nghe xong chỉ cười nói: "Ngũ muội tới bên kia có lẽ cũng không thoải mái."
Diệp Ngũ muội đi mấy ngày rồi, một tiểu cô nương như nàng ấy không biết liệu có quen với việc sinh hoạt ở một nơi xa lạ không. Nhưng trong nháy mắt, Diệp Gia lại cảm thấy nhẹ nhõm, mấy ngày trước Chu Cảnh Sâm nói Diệp Ngũ muội đã liên lạc được với đại ca Diệp gia. Diệp Thanh Sơn bị điêu đến Luân Đài nên hiện đang làm việc ở Luân Đài. Y của Chu Cảnh Sâm là Diệp Thanh Sơn có kế hoạch xây phủ ở Luân Đài. Chờ có chỗ đứng vững chãi rồi sẽ đón cha nương đến Luân Đài.
Diệp Gia không biết liệu hắn có liên hệ gì với Diệp Thanh Sơn không, nhưng nếu biết rõ ràng như vậy thì đoán chừng là có liên hệ rồi.
Dù thế nào đi nữa, Diệp Thanh Sơn cũng phải chăm lo cho già trẻ Diệp gia, sau này hắn ta tự nhiên sẽ không nhớ nổi đứa con gái tên Diệp Gia này. Nhưng Diệp Gia nghĩ nhiều rồi, xuất hiện một người con rể có tiên đồ như Chu Cảnh Sâm, Diệp đồng sinh sao có thể cam lòng không nhớ nhung?
Diệp Gia nhìn qua, thấy cạnh giếng chỉ có một cái xô và một cái chậu, không đủ đồ dùng.
Thế là nàng quay người trở vào nhà, muốn lấy cái chậu đặt sau cửa đi đựng đồ. Cửa phòng phía đông két một tiếng kéo ra từ bên trong. Trân Thế Khanh là người đầu tiên đi ra, nhìn thấy Diệp Gia lập tức khách sáo khom người thi lễ. Lại nói tiếp, từ khi Chu Cảnh Sâm tấn chức, hắn ta càng ngày càng bận rộn.