[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 425 - Chuong 425: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (7)

Chuong 425: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (7) Chuong 425: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (7)Chuong 425: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (7)

Diệp Gia cho dù không rõ nội tình nơi đóng quân, nhìn dáng vẻ bù đầu bù cổ của họ cũng có thể nhìn ra manh mối.

Diệp Gia chớp chớp mắt, Chu Cảnh Sâm đang cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Quách Hoài. Hai người không biết đang nói gì, mặt Quách Hoài lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị. Rồi sau đó võ võ vạt áo đứng lên: "Ta lập tức đi làm."

Nói xong, bọn họ vội vàng rời khỏi Chu gia.

Cơm cũng không ăn ở Chu gia mà cùng nhau đi mất hút.

Diệp Gia, Diệp tứ muội và Dư thị chuẩn bị thịt sẵn sàng để mở cửa hàng xong, nàng lại gọi ông Tôn cùng lên trấn. Trấn Đông Hương là thị trấn với dạng địa hình xe ngựa điển hình, dài và hẹp. Thị trấn phân ra hai con phố đông tây. Phía tây dựa trấn Lý Bắc, phía đông dựa vào trong. Tính ra thì vì chợ sành ở phố đông nên phố đông náo nhiệt hơn phố tây nhiều.

Nói cách khác, vị trí cửa hàng ở phố sẽ Tây rẻ hơn. Đương nhiên, thứ Diệp Gia muốn thấy không phải là cửa hàng đối diện đường phố mà là trong các con hẻm. Tìm một chỗ rộng rộng, đường thường, gần phố. Việc vận chuyển và giao hàng trong tương lai sẽ thuận tiện hơn.

Tốc độ của người mối giới rất nhanh, sau khi tuyết tan, bọn họ đều phải kiếm cơm, at nhiên phải chạy đôn chạy đáo theo Diệp Gia.

Chạy hai ngày, cuối cùng cũng quyết định được địa điểm này.

Đó là một khoảng sân rộng rãi trông khá giống sân của Chu gia, tọa lạc trong một con hẻm ở phía tây đại doanh cách phố tây gần nhất. Trong sân có một cái giếng, lấy nước rất thuận tiện. Đập thông phòng xá bên trong, tạo ra một căn phòng có phần giống với nhà xưởng ở đời sau. Chủ nhà cũng sảng khoái, chỉ cần hai mươi lượng. Khế ước nhà đất giao hết một lượt.

Diệp Gia cũng không lề me, xác định địa chỉ xong là giao bạc cho môi giới, cầm luôn khế thư.

Sau khi quyết định xưởng, đầu óc Diệp Gia bớt đi một việc. Hôm nay bận rộn cả đêm về nhà, hiếm thấy Chu Cảnh Sâm ở nhà. Lúc Diệp Gia đẩy cửa đi vào, hắn đang ngồi ngay ngắn bên bàn vẽ tranh. Nhìn vẻ mặt kia hình như là đang suy tư, vẽ tranh chỉ kèm theo thôi.

Chu Cảnh Sâm vừa suy tư một chốc thì khuôn mặt cực nhạt, lúc không cười tựa như trăng trên mây, khiến người ta có cảm giác không thể với tới. Bấy lâu nay Diệp Gia luôn tưởng rằng người này cực kỳ thích cười, bởi vì khi nào nàng thấy hắn thì hắn luôn cười. Lúc này mới hoảng hốt nhận ra Chu Cảnh Sâm không phải là con người hiền lành thích cười gì. Diệp Gia đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên bị một bàn tay quơ tới quơ lui làm hoa mắt.

"Gia Nương?" Hơi thở của Chu Cảnh Sâm nhẹ nhàng nhợt nhạt: "Nàng đang nghĩ gì thế?"

Nàng chớp chớp mắt, bình tĩnh lại nói: "Không có gì."

Chu Cảnh Sâm nghi ngờ nhìn nàng một lúc, như thể không tin. Diệp Gia lại nhướng mày, hắn mới thu lại ánh mắt quan sát. Cân nhắc một lát, Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên mở miệng nói: "Gia Nương, nói với nàng chuyện này.

"Ừ?" Diệp Gia nhìn hắn: "Chàng nói đi."

"Là như vậy... Kỹ thuật kháng sưởi mà nàng cho chúng ta có thể công bố cho mọi người không?" Nói ra những lời này làm hắn khá xấu hổ. Nếu kỹ thuật này thuộc về người khác, hắn sẽ không nho nhã lễ độ như vậy, chỉ cân dùng kế đoạt lấy. Nhưng đây là đồ Diệp Gia sáng chế ra, đối với Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm luôn vô thức muốn duy trì hình tượng quân tử của mình trong lòng nàng.

Diệp Gia còn tưởng hắn muốn nói gì: "... Được thì được, nhưng chàng muốn cái này để làm gì?"

"Đương nhiên là có ích."

Diệp Gia không biết có ích gì với hắn nhưng cũng đồng ý rất dứt khoát. Suy cho cùng, nàng không phải là người phát minh ra kỹ thuật kháng sưởi này. Mùa đông vừa đi nhưng giá xuân vẫn còn. Đôi khi thời tiết thay đổi đột ngột, rơi thêm trận tuyết nữa cũng không chừng.

Diệp Gia suy nghĩ một lát rồi hỏi hắn: "Khi nào chàng cần nó?”

"Không vội, trễ chút cũng được." Chu Cảnh Sâm thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Diệp Gia.
Bình Luận (0)
Comment