Chuong 426: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (8)
Chuong 426: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (8)Chuong 426: Tam Long Cua Tu Ma Chieu (8)
Mấy ngày nay bận rộn, lâu rồi hắn không nói chuyện đàng hoàng với Diệp Gia. Hiếm khi được về một ngày, lúc này, mắt hắn nhìn Diệp Gia thoáng hiện lên một nụ cười ấm áp: "Sao hôm nay nàng về trễ vậy?"
Trước kia đêm nào hắn cũng là người vê muộn, ban ngày Diệp Gia hiếm khi không có mặt ở nhà.
Cửa sổ âm u lại phủ lên người hắn một lớp ánh bạc nhàn nhạt. Mặt hắn dịu lại, trong mắt như có hồ nước tan băng sóng gợn lăn tăn. Diệp Gia không nói gì, chỉ mở to mắt nhìn hắn chằm chằm. Chu Cảnh Sâm không nhúc nhích, mặc cho nàng nhìn. Nhưng một lát sau, trái tim Chu Cảnh Sâm không hiểu sao lại treo lơ lửng.
Diệp Gia mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, vỗ vạt áo đứng lên: "Ta đi chuẩn bị cơm tối, chàng sang đây giúp ta nhóm lửa."
Chu Cảnh Sâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: "... Được."
Diệp Gia dẫn đầu đi ra khỏi phòng, Chu Cảnh Sâm theo sau nàng. Ánh mắt rơi xuống cần cổ mảnh khảnh và bóng lưng yểu điệu của nàng. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn suýt tưởng rằng Diệp Gia bắt đầu ghét bỏ hắn. Ánh mắt lạnh lẽo kia khiến hắn thoát chút kinh hãi.
Hai người ra khỏi phòng, chẳng biết lúc nào có hai người tới. Là Liễu Nguyên và Trần Thế Khanh.
Lúc này Trân Thế Khanh đang ngồi nghiêm trang trên ghế tiểu mã, cau mày, liếc mắt nhìn động tác trong tay Diệp Tứ muội, học cách lặt rau. Động tác của Trân Thế Khanh rất tiêu chuẩn, Liễu Nguyên bên cạnh hắn ta cũng không cố gắng như vậy. Một giỏ rau to suýt nữa bị hắn ta tước sạch: "Thứ này ăn ngon, không ngờ rửa ráy lại phiền phức như vậy..."
Diệp Gia: "...' Hai người này tới đây lúc nào?
Ăn chực một bữa cơm, ba người Chu Cảnh Sâm và Liễu Nguyên lại vội vàng rời đi. Gần đây Chu Cảnh Sâm bận rộn đến vậy sao? Đã bận như vậy thì cứ chăm chỉ làm việc, gấp gáp chạy về làm gì?
Diệp Gia không hiểu nổi, lắc đầu trở về phòng.
Đợi mấy ngày, Diệp Gia muốn một chưởng quỹ biết chữ và biết cách đón chào khách khứa, không yêu cầu nam nữ, phía môi giới tìm mấy người Diệp Gia đều không hài lòng. Thừa dịp buổi chiều Diệp Tứ muội và Dư thị kho thịt, nàng gọi ông Tôn lái xe ra ngoài. Đầu tiên là đến chỗ môi giới tìm người, nhưng không ai trong số họ đáp ứng được yêu cầu của Diệp Gia, hoặc là không biết chữ, hoặc là khả năng giao tiếp kém.
Nơi nhỏ bé này muốn tìm người biết chữ đúng là khó khăn. Nghĩ vậy, nàng quay đầu lại gọi ông Tôn đi đến Thẩm phủ.
Lại nói tiếp, phủ đệ này tuy nói bây giờ là của Chu gia. Nhưng Dư thị và Diệp Gia đều đã quen ở cái sân kia. Cách nơi đóng quân gần, hai là đi lại thuận tiện. Không đến nỗi không ở được, Diệp Gia thật ra không muốn dọn đến bên này.
Thẩm phủ ở ngay phố Đông, tấm biển trên cổng chính phủ đệ còn chưa tháo xuống. Lúc Diệp Gia tới, cửa lớn không mở. Nàng vòng qua và đi vào qua cánh cửa trong góc. Sân nhà Thẩm gia được xây dựng theo phong cách khu vực Trung Nguyên kết hợp với phong cách khu vực Tây Bắc. Tường khá dày, sân cũng sâu. Hết cửa này đến cửa khác, đi đường vòng thôi cũng phải đi rất lâu.
Người Thẩm gia đa số đều đã bị giam giữ, trong sân vắng vẻ không có mấy người quét dọn. Những cô nương lúc trước bị Chu Cảnh Sâm kéo tới, bây giờ lại chẳng thấy ai.
Không biết đi bao lâu mới đến một phòng khách ở hậu viện, Diệp Gia ngồi xuống, tôi tớ đã đi gọi chừng hai mươi cô nương tới.
Người được gọi tới không vào phòng khách mà đứng ngay trong sân.
Trước khi Diệp Gia đi ra, cô nương đứng bên ngoài hoàn toàn không có cảm giác ngoan ngoãn như lần trước ở Chu gia. Cả đám ồn ào nhốn nháo, thậm chí có mấy cô nương không biết đang cãi vả chuyện gì, lúc Diệp Gia xuất hiện còn nghe thấy tiếng bạt tay.
Nàng nhướng mày, lão nô của Thẩm phủ lập tức khiển trách: "Dừng tay! Láo nha láo nháo, còn ra thể thống gì!"
Thì ra là mấy cô nương thấy có người được chăm sóc đặc biệt nên tỏ vẻ phẫn nộ.