Chương 450: Chiếc Kẹp Gỗ (4)
Chương 450: Chiếc Kẹp Gỗ (4)Chương 450: Chiếc Kẹp Gỗ (4)
Hắn không cho đó là xấu hổ, ngược lại cho là vinh dự: "Bây giờ ta chỉ là ăn bám Gia Nương, nhờ Gia Nương có lòng tốt nuôi dưỡng ta."
Diệp Gia không nói nên lời: "... Ngươi biết là tốt rồi."
Sau khi nói rõ ràng như vậy, Chu Cảnh Sâm cũng trở nên nghiêm túc. Hắn muốn giữ người lại nhưng hoàn cảnh hiện tại không thích với việc yêu đương. Giang Nương có thể hiểu được tâm tư của hắn còn dung túng hắn, nói thật, Chu Cảnh Sâm vừa sợ vừa cảm động. Hắn có tài đức gì?
Đúng là ứng với câu nói của mẫu thân, may mắn lắm mới khiến cho hắn nhặt được một người, quả nhiên là quá may mắn: "Yên tâm, đêm nay sẽ không chạm vào nàng đâu."
Đêm đó, Chu Cảnh Sâm ôm Diệp Gia vào lòng ngủ.
Giường của hắn thực sự quá nhỏ, mấy đêm trước lúc hành lễ cũng có chút khó khăn khi di chuyển. Giang Nương lại dễ xấu hổ, hai người không dám có động tĩnh quá lớn, rốt cuộc có chút tiếc nuối. Diệp Gia đang mơ màng thì nghe thấy hắn thì thâm vào tai: "Chờ thời cơ đến thì đổi sân lớn một chút, ta làm đánh một cái giường nằm mười người cũng không chen chúc mới được."
Diệp Gia mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng là mơ. Đập miệng vài cái, trả lời hắn: "Chàng mơ đẹp lắm."
Chu Cảnh Sâm nghe được lời này thì sửng sốt, cúi đầu vùi đầu vào cổ Diệp Gia, cười tươi đến mức đôi mắt trở nên lấp lánh.
Hai người thức suốt đêm cho đến bình minh, sáng sớm hôm sau, Diệp Gia lên xe la vê nhà.
Mấy ngày nay ông Tôn ở với nhi tử, tinh thân rất phấn chấn. Biết nhi tử ở đây sống rất tốt, nghị lực cũng to hơn trước. Ông cụ đợi Diệp Gia ngồi vững, sau đó vung roi ngựa, đầu kêu lên một tiếng cọt kẹt. Diệp Gia ngồi ở phía sau xe la, trong tay ôm một chiếc hộp nhỏ. Lần trước nàng vô tình nhìn thấy thứ này trong tiệm trang sức, luôn thấy nó vừa mắt đến không ngờ.
Chu Cảnh Sâm đứng cách đó không xa, nhìn xe la phóng đi, bóng người thon dài bị nắng sớm kéo dài ra, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng và đẹp đã.
Chiếc xe mới đi được mười mét thì đột ngột dừng lại. Thùng xe không mở, nhưng rèm xe lại bị vén lên. Diệp Gia thò đầu ra khỏi thùng xe, từ xa hét lên: "Chu Doãn An!"
Chu Cảnh Sâm sửng sốt một lát, ánh mắt dần dần sáng lên, bước nhanh đi tới.
Người sau đứng yên dưới thùng xe, ngẩng đầu nhìn Diệp Gia. Diệp Gia dựa vào cửa sổ xe, lấy từ trong tay ra một chiếc hộp gỗ thon dài màu đen đưa cho hắn. Tư thế cúi đầu khiến tóc hai bên rủ xuống. Diệp Gia nhếch miệng cười: "Cho chàng, cầm đi."
Chu Cảnh Sâm sửng sốt một chút, Diệp Gia đã trở lại trong xe. Giọng nói đó rất nhẹ nhàng nói: “Tôn thúc, chúng ta di thôi.” Ông Tôn quất roi ngựa, xe bắt đầu chạy cot kẹt.
Chu Cảnh Sâm ngơ ngác nhìn chiếc hộp gỗ, khi mở nó ra thì hắn thấy một cây trâm được chạm khắc bằng gỗ lim. HẮn chớp mắt và khóe miệng bất giác nhếch lên. Tiểu nha đầu Gia Nương này...
Tháng ba vừa đến, thời tiết đã dân dần trở nên ấm áp hơn. Trời vừa mới vào sáng sớm, chợ sành cũng dần dần có lại vẻ náo nhiệt.
Lúc xe la đến trấn Đông Hương thì trời đã vào chạng vạng, xe mới đến thị trấn thì Diệp Gia đã lập tức sốt ruột, vội vàng mà đi trước để xem chợ sành có đóng hay chưa. Nói chung thì chợ sành mở cửa đến tối, nhóm tiểu thương chỉ cần một túi lương khô là có thể ngồi xổm cả một ngày ở trong chợ.
Vận khí của Diệp Gia cũng coi như không tồi, lúc đi đến chợ sành thì chợ vẫn chưa đóng, vừa hay kịp thấy mấy người bán hàng đang dọn sạp.
Trên thực tế, bởi vì địa thế, khí hậu cùng với hoàn cảnh, nhân tố của Tây Bắc, ở nơi này cũng không thích hợp để trồng lúa mì vào vụ đông. Thứ thịnh hành nhất trên thị trường bây giờ chính là lúa mì vụ xuân. Mặc dù Diệp Gia không có kiến thức chuyên môn, nhưng cũng biết cái loại lúa mì này muốn thu hoạch thì trong thổ nhưỡng cần phải có một đoạn thời gian trải qua xuân hoá.