Chương 451: Có Thứ Rẻ Hơn (1)
Chương 451: Có Thứ Rẻ Hơn (1)Chương 451: Có Thứ Rẻ Hơn (1)
Cái quá trình này có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng phải mất từ tám đến mười ngày, hiển nhiên nàng đã bỏ qua canh giờ đi gây giống nhanh nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể bỏ tiền ra mua những cây mạ đã được gây giống tốt. Cũng may là trấn Đông Hương an bình hơn trấn Lý Bắc, bá tánh ở đây chọn trồng lúa cũng nhiêu hơn, không sợ không mua được mạ.
Chuyện bất chính này cũng may là xảy ra trong thị trấn, ngay cả cửa hàng nàng cũng chưa ghé đến đã đi hỏi thăm từng nhà một. Thế nhưng mấy thứ này cũng không có nhiều khả năng sẽ có ở cửa hàng. Ông Tôn thấy nàng sốt ruột như thế, ông cụ nghĩ một chút rồi đánh xe la dừng ở trước cửa hàng Tây Thi, sau đó cũng đi hỏi từng nhà một xem sao.
Ở trong thị trấn có ai là không biết Diệp Gia? Trước đây lúc bán hàng ở chợ sành, đại đa số mọi người đều biết đến cặp chị em này. Sau này Chu Cảnh Sâm làm Tư Mã lại lên đến chức giáo úy, toàn bộ huyện Kashgar có ai mà không nhận ra người Chu gia?
Biết được Diệp Gia là người tốt tính, có người quen từng cùng buôn bán với Diệp Gia, nhìn thấy nàng sốt ruột đến như thế thì chỉ đường cho nàng.
"Nếu giáo úy phu nhân lo lắng như thế, không bằng đi hỏi thử Ngô gia xem sao."
Người chỉ đường cho Diệp Gia chính là một phụ nhân khỏe mạnh, tuổi khoảng bốn mươi, trước đây từng bán vải ở bên cạnh quán Tây Thi. Cũng là nhờ Chu Cảnh Sâm đã quản lý thị trấn thật tốt nên việc buôn bán của bọn họ cũng thuận lợi lên rất nhiều so với ngày xưa, trong lòng tự nhiên sẽ có cảm kích: "Ngô gia là đại địa chủ, có vài trăm mẫu ruộng tốt, Ngô gia bọn họ trông lúa mạch, các loại bắp, loại gạo quanh năm, không có năm nào rụng. Năm nay vào đầu xuân cũng đã tuyển rất nhiêu người đi ươm giống, không biết chừng bây giờ vẫn còn thừa ra rất nhiều..."
Khi phụ nhân vừa nhắc như thế, Diệp Gia cũng thay đổi chủ ý, nói: "Ta thật hồ đồ mài”
Không phải như vậy sao? Nàng muốn một lượng mạ lớn như thế, tìm những nhà bán nhỏ lẻ thì lấy đâu ra mà nhanh như vậy? Thế nhưng vẫn phải mua ở các chỗ buôn bán nhỏ lẻ. Nếu không lỡ như Ngô gia kia không bán, thì nàng cũng thật sự hết cách. Diệp Gia nhanh chóng cảm tạ lời nhắc nhở của phụ nhân, sau đó nhanh chóng chạy đến Ngô gia một chuyến.
Nhà họ Ngô này cũng là người quen cũ, tam thiếu gia Ngô gia đã hợp tác với Diệp Gia trong chuyện làm xà bồng thơm.
Ông Tôn đi hỏi một vòng ở chợ sành, chờ đến khi hai người gặp nhau ở Lộc Trại, trên đầu ông Tôn đã đổ đầy mồ hôi: "Chủ nhân, bọn họ nói mấy ngày nay cũng có người đến chợ sành để bán mạ. Thế nhưng không bán nhiều lắm, ngày tháng cũng chưa xác định được, nếu muốn mua được thì đoán chừng phải thường xuyên đến chợ sành để chờ bọn họ."
"Không cần gấp." Diệp Gia nghe thế thì gật gật đầu: "Phía chợ sành bên này thì gọi người đến canh đi, trước tiên đưa ta đến Ngô gia một chuyến." Ông Tôn cũng không hỏi xem Diệp Gia đến Ngô gia làm chi, thành thành thật thật mà gật đầu rồi đi đến cửa hàng lấy xe đến đây. Diệp Gia ngồi trên xe la thì vội vàng đi đến đến Ngô gia một chuyến.
Nhắc mới nhớ, ở Tây Bắc phía bên này cũng không phải không có nhà giàu. Khoảng cách sống giữa giàu và nghèo ở nơi này không thể dùng từ rất lớn để hình dung nữa, mà phải nói là lạch trời. Nghèo là nghèo đến trong nhà không còn cái gì để ăn, giàu là giàu đến mức sàn nhà cũng có thể được lát gạch bằng vàng. Ở trấn Lý Bắc có một Trình gia thì ở trấn Đông Hương cũng có một Ngô gia. Chỉ là Ngô gia bên này có chút khác biệt với Trình gia, con đường mà Trình gia đi là làm ăn buôn bán, còn Ngô gia lại thật sự là một đại địa chủ.
Khi Diệp Gia đến trước cửa Ngô gia, nhìn thấy ở cửa lớn Ngô gia có hai ba đứa nhỏ đang vẩy nước quét sân ở trước nhà. Ở dưới ánh hoàng hôn buổi chiều tà, có chút cảm giác năm tháng yên bình.