Chương 452: Có Thứ Rẻ Hơn (2)
Chương 452: Có Thứ Rẻ Hơn (2)Chương 452: Có Thứ Rẻ Hơn (2)
Nhìn thấy có một chiếc xe la dừng lại, trong đó có một tiểu đồng để tóc ngang chạy đến hỏi chuyện.
Diệp Gia vén rèm xe liếc mắt nhìn cửa lớn của Ngô gia một cái, trong lòng lập tức cả kinh, đây là một tòa phủ đệ vô cùng lớn. Ngô gia này ngày thường vô thanh vô tức, không nghĩ tới lại có gia thế lớn tới như vậy. Ông Tôn ở phía trước nói rõ thân phận của Diệp Gia với tiểu đồng. Tiểu đồng kia vừa nghe được người trong xe là giáo úy phu nhân thì lập tức ném chổi đi, nhanh chóng chạy vào trong phủ.
Chỉ một lúc sau, cửa lớn của Ngô gia mở ra từ phía trong, có một ông lão hơn năm mươi bước ra.
Ông lão được một người trẻ tuổi đỡ, bước ra chào đón với gương mặt tươi cười.
Diệp Gia vốn không định quá để ý hình thức bên ngoài, nhưng nghĩ đến lần trước Dư thị đã nói, lại yên phận mà ngồi chờ ông lão đến gần phía xe mới đi xuống xe. Ông lão chính là gia chủ Ngô gia, Ngô Ân. Người bên cạnh đang đỡ ông chính là đại thiếu gia Ngô gia, Ngô Mẫn. Nói mới nhớ, từ khi Chu Cảnh Sâm lên vị trí giáo úy huyện Kashgar, có không ít hương thân phú thương ở đây đến ăn mừng, dâng lễ nạp thái tới Chu gia, chỉ có Ngô gia là không có chút động tĩnh nào cả.
Con người lõi đời này trước kia Diệp Gia không hề để ở trong lòng, bây giờ đối mặt thì mới bất thình lình nhớ đến. Mặc kệ là Ngô gia xuất phát từ loại tự tin nào mà không thèm quan tâm đến giáo úy mới nhậm chức, Diệp Gia cũng cười vô cùng khách khí, nói thẳng là đến đây có việc muốn nhờ.
Ngô lão gia cười cười, một tay vuốt chòm râu, khách khí mời Diệp Gia đi vào bên trong.
Diệp Gia đi theo họ vào trong sân, phủ đệ của Ngô gia văn nhã tinh xảo hơn so với phủ đệ thô cứng của Trình gia theo võ. Từ phía trước đình cho đến phòng khách, một đường đi đến đây, sảnh hoa vườn cây đều được chăm sóc tỉ mỉ. Đình đài lầu các, rường cột chạm trổ tuy không sơn màu quá rõ ràng, nhưng vẫn lộ ra được sự giàu sang phú quý. Trên đường đến phòng khách, Diệp Gia lặng lẽ nhìn xung quanh đánh giá, Ngô lão gia lập tức sai người đi pha trà.
Tuy rằng không hiểu trà, Diệp Gia chỉ nhẹ nhàng hớp một ngụm cũng có thể nhận ra khác biệt ở đây. Mát lạnh vừa miệng, hương vị thơm ngon còn lưu lại bên trong miệng.
"Không biết hôm nay giáo úy phu nhân đến đây là có chuyện gì?" Ngô lão gia nhìn như một ông lão mặt trắng, nhưng lúc nói chuyện ngược lại lại có vài phần văn nhã của thư sinh.
Diệp Gia cũng không vòng vo với Ngô lão gia, chỉ hỏi trong phủ có mạ của các loại lương thực không: "Bởi vì thời gian gấp gáp, chưa có thời gian để kịp sắp xếp chuyện gây giống. Bây giờ đã kéo dài thời gian đến lúc cày bừa vụ xuân, chỉ có thể tìm mạ đã được ủ tốt."
Ngô lão gia vừa nghe là chuyện này thì trên mặt lập tức buông xuống vẻ đề phòng ẩn giấu kia, thở dài một hơi như nhẹ nhõm.
Diệp Gia nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy có hơi kỳ lạ, Chu gia và Ngô gia ngoại trừ chuyện làm xà bông thơm thì cũng chưa có làm chung cái gì khác, biểu hiện của Ngô lão gia cứ như ông ta đã làm sai chuyện gì nên cảm thấy chột dạ. Tuy nhiên lúc này cũng không tiện để đổi chủ đề, Ngô lão gia suy nghĩ một lúc thì đồng ý. Chỉ là ông ta nói không chắc chắn lắm: "Ở phía thôn trang đồng ruộng bên kia đều có người ở dưới xử lý, không biết là có được bao nhiêu mạ, cần phải hỏi hạ nhân thì mới có thể cho phu nhân một câu trả lời chắc chắn được. Nếu phu nhân không vội thì không bằng ngày mai tại hạ sai người đi thôn trang hỏi xem, sau đó lại gửi tin sang Chu gia?”
"Vậy cũng được.' Người ta cũng đã nói như thế, Diệp Gia cũng không thể ép người phải lấy ra được: "Vậy thì ngày mai bàn lại."
“Chuyện này là đương nhiên, chuyện này là đương nhiên.....