[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455: Có Thứ Rẻ Hơn (5)

Chương 455: Có Thứ Rẻ Hơn (5) Chương 455: Có Thứ Rẻ Hơn (5)Chương 455: Có Thứ Rẻ Hơn (5)

Bình thường ở Chu gia cũng ít nói, lúc này Diệp gia nói một chút, trong lòng ông cụ cũng có chút cảm kích. Ông cụ mỉm cười với Trường Xương Lễ, chỉ nói lúc trước ở thời chiến loạn, nhận được ân huệ của Diệp Gia nên mới lại, bởi vì tâm địa của chủ nhân rất tốt.

Một bữa cơm ăn vô cùng náo nhiệt, ăn cơm chiều xong, Diệp Gia mời Dư thị và Trường Xương Lễ ở lại. Diệp Tứ muội còn phải chiên bánh quế và tìm hiểu nguyên liệu của quây thức ăn nên đã gọi Hỉ Lai và Thu Nguyệt cùng đến giúp mình một tay.

Linh Đàn thấy nhà chủ nhân đang có chuyện muốn nói thì vội vàng đưa mấy hài tử cùng đi xuống bếp để dọn dẹp.

Người vừa đi, Diệp Gia lập tức đi vào trong phòng lấy bản đồ ruộng đất ra ngoài này. Cái bản đồ này là nàng dành thời gian ra để vẽ, tuy lúc trước chỉ là đi nhìn sơ một vòng ở bên ngoài ruộng, nhưng nàng cũng đã vẽ ra được đại khái vị trí và hình dạng của ruộng.

Diệp Gia mở bản đồ ra, chỉ vào nơi phía trên rồi nói với hai người: "Ở vị trí bên dưới thung lũng này, ước chừng có đến năm mươi mẫu ruộng. Có một cái hồ dựa vào hướng đông nam. Thổ nhưỡng phì nhiêu. Bởi vì địa thế thấp, lại còn ở thung lũng, nhiệt độ không khí và hơi ẩm cũng coi như thích hợp, là một nơi cực tốt để gieo trông lương thực. Chỗ này có mười mấy mẫu ruộng nghiêng theo sườn núi, hướng về phía đông nam, có đủ ánh sáng, được mặt trời chiếu trong thời gian dài, thích hợp để trông một ít bông, trái cây, cải dâu và dược liệu. Bên này có hai mươi mẫu đất có hơi kém hơn một chút, có một ít đất cát, dùng để trồng một số loại cây không cần phải có yêu cầu quá cao về thổ nhưỡng..."

Số ruộng này tuy nhìn thì nhiều nhưng thật ra phân bố rất tập trung. Ngoại trừ phần bị khoanh vùng ở phía sau nơi đóng quân thì đa số phần còn đều nằm ở dưới thung lũng này.

Bản thân Dư thị đối với chuyện này cũng không rõ lắm, khi xưa bà ấy còn giữ chức vụ cao thì cũng chưa từng đi qua thôn trang. Bây giờ bị lưu đày đến Tây Bắc, cuộc sống gian khổ nhất cũng là đi đến tú phòng để thêu thùa. Chưa bao giờ xuống đất nên lúc này nghe thấy thì dường như đang nghe thiên thư. Nhưng đây đều là tài sản thật sự của Chu gia, bà ấy không thể không biết nên đương nhiên cũng cố gắng lắng nghe.

"... Cái ta nói cũng không han là chính xác hoàn toàn, đây chỉ mới là những nhận định sơ bộ của ta. Còn cụ thể như thế nào thì cần phải có người hiểu rõ chuyện này đích thân đi xem thì mới nói được." Diệp Gia cũng không định vội vàng như thế, nhưng chuyện cày bừa vụ xuân cũng sắp qua, không gấp không được: "Lao sư ngài xem, ngày mai ngài có muốn qua đó để nhìn một chút hay không?”

Trường Xương Lễ nghe thấy không có ý xúc phạm, ông ta bị đưa đến đây cũng đã ba bốn ngày, đã có đủ thời gian nhàn rỗi rồi.

"Được." Ông ta dứt khoát đồng ý: "Sáng mai ngươi gọi người biết rõ đường đến đưa ta sang bên đó đi." Diệp Gia nghe ông ta nói như thế thì hai mắt lập tức sáng ngời: "Vậy cứ quyết định như thế đi"

Lão thần Trường Xương Lễ gật gật đầu, thấy mọi thứ cơ bản cũng đã xong, ông ta cũng không tiếp tục ở lại trong phòng nữa. Lập tức chắp tay sau lưng, nghiêng ngả mà đi vê hướng hậu viên: "Ta nói này thê tử của Doãn An, ngày mai cho lão phu một bầu rượu nóng..."

Kêu ông ta đi cũng được, nhưng cần phải có chút đồ ngon.

Diệp Gia vừa nghe thấy thế thì cười đến không thấy mắt: "Có, lúc trước ăn tết, ở trong nhà vẫn còn chút rượu cao lương mà ta nấu. Nếu lão sư không chê, ngày mai sau khi người đi xem ruộng về, ta sẽ hâm nóng lại cho người uống."

Lão già nhướng cằm ừ một tiếng, bóng dáng lập tức biến mất ở trong màn đêm.

Tuy là nói Dư thị từ đầu tới cuối nghe không hiểu cho lắm, nhưng chuyện này không ngăn cản bà ấy biết Diệp Gia đang tìm cách an trí trăm mẫu ruộng tốt kia.
Bình Luận (0)
Comment