Chương 460: Không Bằng Trồng Lúa (3)
Chương 460: Không Bằng Trồng Lúa (3)Chương 460: Không Bằng Trồng Lúa (3)
Thấy Diệp Gia không có ý muốn nói chuyện nữa, hắn ta đành phải hậm hực đứng lên: "Lô cây giống còn lại đó tuy rằng không phải loại tốt nhất, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Nếu quá tệ, ta cũng không phải đến Chu gia một chuyến... chi bằng phu nhân nhìn qua đã rồi hẳn nói?"
Lý lẽ thì là lý lẽ như thế, quả thực, làm việc ơn nghĩa chắc chắc sẽ không quá kém, nếu đem những thứ quá kém ra thì không phải là lấy lòng mà là rắp tâm cố ý.
Diệp Gia mới vừa rồi cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, rất nhiều loại cây nông nghiệp đã ươm giống trước là vì để đảm bảo sản lượng lương thực. Suy cho cùng, nếu gieo các loại hạt trực tiếp thì sẽ có một nửa khả năng chúng không nảy mầm. Chỉ có chuyện ươm giống trước đó, mới bảo đảm mỗi cây giống khi được trông xuống đều là cây khỏe mạnh, thì sản lượng thu hoạch được sau này mới không bị kém. Nhưng cũng có những cây giống không ra trái, sở dĩ chúng ta vội vàng ươm cây con cho kịp lúc là để bắt kịp điều kiện sống tốt nhất. Nếu có cách tạo điêu kiện ươm cây giống và thúc cây giống, có phải là cũng có thể đuổi kịp đợt này không?
Đương nhiên, những điều này là Diệp Gia đưa ra dựa trên kiến thức trồng trọt tự mò mẫm hời hợt của mình, cụ thể có được hay không còn cần phải hỏi ông lão Trương.
"Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai bàn sau vậy, phiền ngươi đi một chuyến."
"Không phiền, không phiền."
Diệp Gia đã nói ra những lời này, Ngô Mẫn cũng không thể nói thêm gì nữa. Lúc này hắn ta mơ hồ ý thức được rằng có điều gì đó không ổn, nhưng chuyện cây giống này hắn ta thật sự không phải cố ý đối phó với Diệp Gia. Suy cho cùng, gốc gác của Ngô gia hắn ta chính là ở trấn Đông Hương, Chu gia ở trấn Đông Hương, toàn bộ Kashgar đều nằm trong tay Chu Cảnh Sâm. Cho dù đầu óc của bọn họ có được dán giấy thì bọn họ cũng sẽ làm người ta mất mặt lúc tìm đến nhà Chu gia.
Chẳng qua là Ngô gia cũng cần những cây giống này, Ngô gia có gần bốn trăm mẫu đất nông nghiệp. Số cây giống tốt đó chắc chắc sẽ phải để cho nhà mình sử dụng trước.
Lời nói nếu như đã đưa đến đây rồi, Ngô Mẫn cũng không nán lại Chu gia lâu hơn. Nhìn thấy Diệp Gia cau mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì, Ngô Mẫn cũng chỉ có thể nói lời cáo từ trước. Linh Đang đi ra, tiễn người đến ngoài cổng sân, Ngô Mẫn quay đầu liếc nhìn cửa nhà của Chu gia, hai đầu lông mày không phải là thoải mái giãn ra bước lên xe.
Hắn ta vừa rời đi, Diệp Gia cũng không có lòng dạ nào ở trong nhà, tự mình đi thẳng đến phòng của Dư Thị.
Dư Thị chờ ở chợ sành vào ban ngày, chờ cho đến tối mới quay trở về.
Hôm nay không nhìn thấy cây giống nào, lại còn bị chuyền xà phòng thơm làm cho buồn bực, sau khi Dư Thị trở về thì ngồi trong phòng chẳng có chút hứng thú nào. "Nương, Nương vào trấn mua được những hạt giống nào vậy, lấy cho con xem nào?" Diệp Gia trước đó nghe bà ấy nhắc đến, nhưng lúc đó nàng đang nghĩ tới chuyện Ngô gia sắp đến nên không hỏi chi tiết. Lúc này trước hết không nhắc đến chuyện cây giống nữa, Diệp Gia tự nhiên lại quan tâm đến những hạt giống này.
Dư Thị mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Vừa rồi người của Ngô gia nói bà ấy đều đã nghe hết rồi, trong lòng có chút không thoải mái cho lắm. Ngô gia đã bằng lòng chia sẻ một số cây giống, nhưng tại sao không làm cho đẹp một chút, tốt xấu gì cũng đều chia sẻ một ít. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đây là thứ nhà mình muốn hỏi nhà người ta, nghe giọng điệu của Ngô gia là không có ý định nhận bạc. Những thứ có được miễn phí như vậy, không phải dựa vào gia đình có người làm quan thì muốn những thứ tốt nhất của người ta được.
"Đầu ở đây hết." Dư Thị nuốt những lời vừa đến miệng vào, quay người lấy những hạt giống vét được từ chợ sành.