Chương 459: Không Bằng Trồng Lúa (2)
Chương 459: Không Bằng Trồng Lúa (2)Chương 459: Không Bằng Trồng Lúa (2)
"Vào ngồi đi, vào ngôi đi." Diệp Gia đang nghĩ tới chuyện cây giống, khách sáo mời hắn ta vào nhà nói chuyện.
Ngô Mẫn đương nhiên không dám từ chối, bước vào nhà, ngồi ở gian nhà chính.
Chỉ với cái sân hơi lớn như vậy, không dám nghĩ còn có một phòng khách để tiếp khách. Ngô Mẫn ngồi trên chiếc ghế đẩu làm bằng gỗ bình thường, đối với hắn ta mà nói, chuyện ăn uống thể diện tôi tớ đều sẽ không biết uống trà, nụ cười rất khiêm tốn: "Phu nhân, chuyện cây giống thật là không đúng lúc rồi, nếu như người đến hỏi Ngô gia sớm hơn hai ba ngày, có lẽ bọn ta có thể chia ra không ít cây giống tốt cho phu nhân sử dụng kịp thời. Nhưng may mà người vừa kịp những ngày cuối cùng của đợt cày bừa vụ xuân, có rất nhiều cây giống tốt đã được chọn và trồng xuống. Tuy rằng hiện tại còn lại một ít, nhưng đều là những loại còn dư lại sau khi tuyển chọn...
Ngô Mẫn vừa nói chuyện vừa quan sát vẻ mặt của Diệp Gia, tư thế khiêm tốn nhưng lời nói lại không mấy nhã nhặn: "Nếu phu nhân không chê thì bọn ta có thể tặng cho phu nhân dùng. Chỉ sợ những cây giống này chất lượng không tốt như thế thì sẽ cho ra sản lượng thấp, phu nhân trách tội, vậy thì ngược lại không hay cho lắm."
Nói xong, hắn ta đặt tách trà trong tay xuống, nhìn sắc mặt Diệp Gia không chớp mắt.
Diệp Gia rũ mắt xuống, không nói gì.
Diệp Gia vốn có ý mua, nhưng Ngô gia lại có ý tặng. Việc nàng chỉ tiền ra mua và việc người ta tặng là hai việc khác. Một bên quyền chủ động thuộc về Diệp Gia, một bên thì thuộc vê Ngô gia.
Tuy lời của Ngô Mẫn nói không dễ nghe nhưng cũng có thể hiểu được, lúc này quả thực đã kết thúc cày bừa vụ xuân rồi. Thêm sáu bảy ngày nữa sẽ đến tháng tư, những hộ nông dân địa phương có ruộng thì đã trồng trọt từ sớm rồi. Không thể tìm được trên thị trường nữa. Cho dù Ngô gia còn dư lại, thì quả thực cũng đều là những thứ còn dư lại sau khi chọn, điều đó cũng là lẽ thường tình.
Nhưng nàng có ruộng đồng phì nhiêu chất lượng tốt, nằm sâu trong đáy cốc, đất đai có đủ độ ẩm và nguồn nước các thứ đều đầy đủ... Nếu không sử dụng cây giống tốt thì quả thực là khiến lòng người không nỡ. Cũng trách bản thân đã không cảnh giác với những chuyện này, bỏ lỡ thời điểm tốt một cách vô ích. Hiện tại không còn cây giống nào khác để bổ sung vào, nàng chỉ có thể nhận lời: "Những thứ còn dư lại trong tay ngươi đều là những cây giống đó sao? Có bao nhiêu loại cây lương thực?”
"Mạ lúa mì, mạ ngô, mạ cao lương đều có." Ngô Mãn liếc mắt nhìn Diệp Gia một cái: "Một số mạ Bạch Điệp Tử."
"Bạch Điệp Tử?" Diệp Gia ngây người một lát.
"Bạch Điệp Tử, cây cỏ như một cái kén, tơ trong kén giống như sợi vải mịn, chính là loại sợi bông trộn lẫn trong vật liệu may mặt vào mùa đông." Ngô Mẫn cũng bị câu hỏi của Diệp Gia làm cho ngây ra, nhưng cũng may hắn ta hiểu ý, giải thích cho Diệp Gia.
Bạch Điệp Tử chính là bông vải, Diệp Gia nghe rất rõ ràng. Lúc này nàng chỉ gật đầu chứ không nói muốn lô cây giống đó của hắn ta.
Suy cho cùng, nếu chất lượng cây giống không đạt tiêu chuẩn thì không thể đảm bảo cho việc thu hoạch sau khi trồng. Nàng băn khoăn suy nghĩ mang ve nhiều thứ như vậy, tốn bao nhiêu nhân lực vào việc trông trọt và bảo quản, cuối cùng số vào không bằng số ra, còn phải gánh thêm món nợ ân tình lớn như vậy của Ngô gia một cách vô ích. Món nợ này không dễ tính chút nào.
"Như thế này vậy, ta cũng không hiểu lắm về chuyện trồng trọt, đương nhiên phải bàn bạc kỹ lưỡng với phu quân ta đã, ngày mai có thời gian ta sẽ đến phủ Ngô một chuyến."
Diệp Gia nói như thế, nụ cười trên mặt Ngô Mẫn trở nên đơ ra không ít.
Hắn ta ngồi đối diện Diệp Gia nhấp một ngụm trà, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.