[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 476 - Chương 476: Hoàng Thượng Chưa Vội Thái Giám Đã Gấp (2)

Chương 476: Hoàng Thượng Chưa Vội Thái Giám Đã Gấp (2) Chương 476: Hoàng Thượng Chưa Vội Thái Giám Đã Gấp (2)Chương 476: Hoàng Thượng Chưa Vội Thái Giám Đã Gấp (2)

"Muốn đặt mua cửa hàng tất nhiên phải tới Luân Đài." Diệp Gia suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Bên Luân Đài phồn hoa hơn trấn Đông Hương nhiều, khác một trời một vực. Sao nhà ta phải để ý đến trấn Đông Hương một mẫu ba phần đất?"

Dư thị nghe Diệp Gia nói mà sửng sốt, nghĩ lại thì đúng như vậy thật.

Cũng không phải chưa từng bán cao hoa lê ở trấn Đông Hương, mười mấy bình thuốc trong tiệm thuốc có thể từ mùa đông này tới năm sau luôn. Tuy đó người dân ở đây không biết công dụng của sản phẩm nhưng người từng dùng qua chắc hẳn phải biết hiệu quả của nó. Cái này thoa lên trên mặt ngoại trừ vết thương ra thì cũng ổn, còn có tác dụng làm trắng da. Suy cho cùng vẫn là do người dân ở đây quá nghèo.

"Gia nương con định sẽ làm như thế nào? Như vậy có được không?" Dư thị thấy không thể hiểu nổi con dâu đang nghĩ gì, nhưng nghe kĩ thì thấy hết sức hợp lý. Mỗi lân Diệp Gia ra tay đều có thể ôm bộn tiền trở về.

Diệp Gia có thể có dự định gì, mùa đông năm ngoái nàng vừa vòng lên trên bục một chuyến, thấy được vài chuyện. Ngày tuyết rơi dày đặc, nàng và đám Diệp ngũ muội có đi dạo một vòng quanh thành nội nơi được ca tụng là phồn thịnh giàu có bậc nhất, mấy món ăn thường ngày đều có đủ. Khác hoàn toàn so với trấn Đông Hương, dù có tuyết lớn họ vẫn mở cửa buôn bán. Điều này đã chứng minh rõ sức mua và khả năng chi trả người dân nơi đó vô cùng tốt.

"Đợi thêm vài ngày nữa, để bên đó hoàn toàn giao ruộng đất ra đã. Sau đó bàn giao lại xà phòng thơm, chúng ta dọn hết đi tới Luân Đài một thể."

Diệp Gia suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: 'Nhất định không thể chuyển cửa hàng Tây Thi đi. Ban đầu chúng ta dọn đến đây, người dân trong trấn đều biết chỗ này. Bên ngoài cửa hàng bên này có thể bán làm một cái mặt tiền. Cũng không cần lớn lắm, chỉ làm một chút để bán lẻ thôi."

Nói đến đây, Diệp Gia chậm rãi thở dài nói: "Giá của xà phòng thơm nhà ta nên thay đổi một chút. Không chỉ giá của xà phòng thơm mà vật nào làm ra cũng phải tăng lên một tí, đồng thời cũng phải tăng chất liệu phối hương lên, mùi thơm cũng nồng hơn chút. Lần này Ngô gia đã tạo danh tiếng Chu gia chúng ta. Chúng ta phải nhân lúc này củng cố danh tiếng, tốt nhất là nên để tình cảm thăng hoa một phen..."

Dư thị nghe xong thấy mù mit mãi vẫn không hiểu [tình cảm thăng hoa là cái gì]. Bỗng cửa đang đóng kín có tiếng vang nhỏ. Sau đó là tiếng cọt kẹt, cửa bị người khác đẩy ra.

Hai người lập tức không nói nữa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua.

Một dáng người cao lớn lặng lẽ đứng cạnh cửa, trên tay còn cầm một cây trâm bằng gỗ lim, mái tóc đen xõa trên vai. Khi Chu Cảnh Sâm chải tóc gọn gàng lộ ra khí thế lạnh lùng khó gần, khi tóc rối lại giống như thần tiên chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa giỡn. Hiếm khi thấy hắn không mặc nhung phục, trên người chỉ khoác áo bào màu xanh, áo bào rũ xuống.

Hàng lông mi đen rậm của hắn như đang cụp xuống, nửa gương mặt bị bóng tối che khuất, đường cằm cong hoàn hảo và môi hắn đều bị dính đây mực đỏ. Thấy hai người đang ngơ ngác nhìn mình, dường như hắn thấy hơi buồn cười cong khóe môi lên: "Sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?”

Lời nói đến miệng Diệp Gia liền bị nghẹn lại, miệng há hốc, không nói được gì.

Dư thị sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy nắm lấy ống tay áo hắn: "Doãn An, sao con lại về vào giờ này?"

"Đúng lúc có việc cần trở ve một chuyến."

Chu Cảnh Sâm bước tới, hơn một tháng không gặp, dường như hắn gầy di rất nhiều.

Lúc trước ở doanh trại cũng không thấy hắn gầy đến vậy, giờ mặc áo choàng màu xanh ngọc bích vào người lại lộ ra dáng người thon dài tuấn lãng. Hắn từ từ đi tới ngồi xuống cạnh bàn, thong thả cầm ly trà uống. Sau khi buông chén trà xuống, nhìn hai người đang nhìn chằm chằm hắn: "Trong nhà xảy ra chuyện gì à? Sao sắc mặt lại nhăn nhó như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment