Chương 479: Chu Cảnh Sâm Ra Vẻ Nghiêm Trang Hoá Ra Là Giải! (2)
Chương 479: Chu Cảnh Sâm Ra Vẻ Nghiêm Trang Hoá Ra Là Giải! (2)Chương 479: Chu Cảnh Sâm Ra Vẻ Nghiêm Trang Hoá Ra Là Giải! (2)
Thực ra trước đây khi Diệp Gia mua lại cửa hàng này không định chỉ kinh doanh mỗi xà phòng thơm, cho nên diện tích của cửa hàng này rất lớn. Giờ vì để lúc sản xuất nguyên liệu không bị trộn lẫn nên được chia thành hai bên. Dược liệu trước Dư thị mua cũng đang được xay nhuyễn, trong cửa hàng lại tuyển thêm bốn năm người phụ nữ nghèo khổ vào làm việc. Bây giờ vẫn đang xử lý nguyên dược liệu, vẫn chưa sản xuất cao hoa lê. ... Đợi những thuốc cao này được làm ra ước chừng cũng đến tận tháng năm, xem ra cửa hàng phải khai trương càng sớm càng tốt.
Trong lòng Diệp Gia hiểu rất rõ, phân phó mọi người làm cho tốt sau đó lại lập tức đi tới cửa hàng Tây Thi.
Tôn lão hán giờ đang chạy ở hai nơi, ngoại trừ ban ngày Diệp Gia cần ông ấy đưa rước, tới tối ông còn phải tới trang tử đón Trương Xương Lễ. Thấy trời đã không còn sớm nữa, Diệp Gia bước xuống xe để ông ấy đến trang tử đón Trương Xương Lễ.
Việc kinh doanh của cửa hàng Tây Thi sẽ phất lên khi thời tiết nắng nóng, vì đầu heo cũng được coi là thịt lạnh, trời nóng ăn rất ngon.
Diệp tứ muội không chu đáo như Diệp ngũ muội, Diệp Gia nói làm món gì thì sẽ làm món đó. Lâu dần, thịt dau heo ăn mãi sẽ chán. Diệp Gia suy nghĩ một chút rồi bảo Diệp tứ muội cho thêm mấy món nữa vào trong thực đơn cửa hàng, có món thịt bò kho, thịt dê và rau trộn. Thêm càng nhiều món hơn nhưng đừng giảm lượng thịt, cũng xem như vừa đủ. Trước đây việc làm ăn của cửa hàng rất sôi động, ngày thường vào giờ này sẽ đóng cửa. Nhưng hôm nay Diệp Gia tới cửa hàng, ở sau đài đầu vẫn còn rất nhiều thịt chưa bán hết.
Thu Nguyệt đang ở một bên tính sổ sách, nghe thấy tiếng động thì vội ngẩng đầu. Vừa thấy Diệp Gia đã ngay lập tức chạy ra đón: "Bà chủ Diệp tới rồi."
Diệp Gia liếc mắt nhìn những chiếc móc treo trên cửa hàng thì thấy hàng chục cân thịt vẫn chưa được bán đi nên hơi sửng sốt.
Thu Nguyệt cũng chú ý đến ánh mắt của Diệp Gia, thuận theo ánh mắt Diệp Gia mà nhìn những xiên thịt đang treo bên trên. Trên mặt tức khắc lộ ra vẻ lúng túng: "Ba chủ Diệp, ta cũng không biết hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì mà rất ít người đến cửa hàng chúng ta mua thịt."
"Sao lại vậy?" Diệp Gia không phải người quá tự tin, nhưng kể từ khi cửa hàng Tây Thi bắt đầu bán thịt dê, thịt bò, không chỉ người dân trên trấn Đông Hương đều thích ăn mà ngay cả các thương khách đi ngang qua cũng đóng gói rất nhiều mang về. Không dám nói mỗi ngày đến giờ thân là bán xong đóng cửa, nhưng muộn nhất cũng không quá giờ dậu. Đôi khi còn có một số khách đã ăn quen đồ ăn của cửa hàng Tây Thi đến muộn còn không mua được, bán không hết là có hơi kỳ lạ: "Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"
"Đã được hai ngày liên tiếp rồi." Đây cũng là lí do vì sao Thu Nguyệt không báo cho Diệp Gia biết, dù sao mới chỉ hai ngày, cũng không phát hiện được gì. Diệp Gia gật đầu vào trong tìm Diệp tứ muội.
Lúc này Diệp tứ muội đang thay tã cho hai tiểu quỷ, cái tã hình chiếc chuông này là do Dư thị thêu. Ban đầu khi Nhuy Nhi còn nhỏ đã từng dùng, sau khi dùng xong thì không nỡ vứt đi nên giữ lại cho hài tử Chu Cảnh Sâm dùng. Lúc Diệp Gia nhìn thấy thứ này đã nhất quyết tặng lại cho Diệp tứ muội.
"Tỷ tỷ, sao giờ này tỷ lại tới đây?" Diệp tứ muội chăm con rất khéo, nhưng chủ yếu là do hai tiểu quỷ này thực sự rất ngoan.
"Vừa hay đi tới cửa hàng bên đó xem xét, tiện đường ghé qua đây coi tình hình một chút." Diệp Gia am một bé con lên trêu chọc, bị Tiểu bát nắm lấy một ngón tay. Ngón tay mềm mại của đứa bé cầm rất thoải mái, Diệp Gia không nhịn được mà bật cười. Quả nhiên vẫn là hài nhi nhà người ta dễ thương.
Diệp Gia ngồi trong cửa hàng một lúc, qua giờ dậu thì kêu Thu Nguyệt đóng cửa.