[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 478 - Chương 478: Chu Cảnh Sâm Ra Vẻ Nghiêm Trang Hoá Ra Là Giải! (1)

Chương 478: Chu Cảnh Sâm Ra Vẻ Nghiêm Trang Hoá Ra Là Giải! (1) Chương 478: Chu Cảnh Sâm Ra Vẻ Nghiêm Trang Hoá Ra Là Giải! (1)Chương 478: Chu Cảnh Sâm Ra Vẻ Nghiêm Trang Hoá Ra Là Giải! (1)

Lúc trước bắt được Tái Lợi Khắc vẫn còn chưa áp giải thích đáng tới Yên Kinh, giờ người còn ở trên đường, Đột Quyết và triều đình Đại Yên đã thương lượng xong. Kết quả của cuộc thương lượng khiến người khác cực kỳ thất vọng. Triều đình không những đồng ý vài ngày nữa sẽ đưa Tam Vương tử Đột Quyết ve nước mà còn truy cứu chuyện Tái Lợi Khắc bị cắt đứt gân tay gân chân.

Chuyện Tái Lợi Khắc bị cắt đứt gân tay gân chân là do Chu Cảnh Sâm làm. Được rất nhiều người ủng hộ. Đối với hành vi này của Chu Cảnh Sâm, dù Tô Lặc Đồ không nói gì nhưng trong lòng lại cực kỳ tán thưởng hắn.

Thực ra, từ trước đến nay Tô Lặc Đồ vẫn luôn oán hận nước Đột Quyết. Không chỉ vì Đột Quyết nhiều lân quấy nhiễu Bắc Đình Đô Hộ phủ gây nhiều rắc rối cho Tô Lặc Đồ, mà chủ yếu vì những năm nay Tô Lặc Đồ trấn thủ biên cương, mấy lần vì chống lại quân Đột Quyết mà chịu nỗi đau mất trưởng tử. Trưởng tử của Tô Lặc Đồ chính là do chính thất sinh ra, chính là tâm can bảo bối trong lòng gã. Hắn chết dưới tay quân Đột Quyết, cả đời này gã cũng không thể quên được.

Đối với Tô Lặc Đồ mà nói, Tam Vương tử Đột Quyết xảy ra chuyện như vậy cũng coi như xả được cục tức. Tô Lặc Đồ áp giải Tam Vương tử tới Yên Kinh, định trả thù riêng. Nào ngờ triêu đình ăn hại này không những nhân cơ hội cắn miếng thịt mà Đột Quyết dâng tới miệng mà còn quay lại trách mắng Bắc Đình Đô Hộ phủ làm ra chuyện không nên làm. Triều đình nhu nhược như vậy, khiến Tô Lặc Đồ tức đến nghẹn họng, giận đến mức mất bình tĩnh.

Tô Lặc Đồ đương nhiên sẽ không tùy tiện thả người, lần này cũng không ngay lập tức tuân lệnh triều đình thả Tái Lợi Khắc ra. Nửa đường hắn đưa người tới Luân Đài, giờ đám người này chính thức dừng lại ở Kí Châu. Lần này triều đình quả thực đã bị hành động của Tô Lặc Đồ chọc cho tức giận quyết xử phạt những kẻ không tuân lệnh.

Triều đình vì Tô Lặc Đồ dám cả gan làm loạn mà nổi trận lôi đình, ra lệnh cưỡng chế ép gã phải thả người, ngoài ra còn yêu cầu gã xử phạt nghiêm minh người đã đả thương Tái Lợi Khác.

Người đến là vẫn chưa biết, Tô Lặc Đồ triệu Chu Cảnh Sâm về Luân Đài cũng vì đi tới Kí Châu tiếp tục áp giải Tái Lợi Khắc.

Còn chưa nói đến ý định của Tô Lặc Đồ, Diệp Gia xong có hơi lo lắng: "Đi Kí Châu có xảy ra nguy hiểm gì không? Giờ thân phận chàng bại lộ không phải sẽ gặp phải nguy hiểm sao?"

"Không có nguy hiểm." Chu Cảnh Sâm đưa một tách trà đến trước mặt Diệp Gia: "Chút nguy hiểm này sao có thể so với nguy hiểm ở biên cương đúng không?”

"..." Diệp Gia nghe xong chỉ biết câm nín.

Ở đây không nguy hiểm băng tái chiến ở Bắc Lý trấn. Nhìn bộ dạng Chu Cảnh Sâm không giống như sẽ xảy ra nên nàng cũng an tâm hơn. Chu Cảnh Sâm cũng không ở nhà lâu, uống xong hai chén trà lại vội vàng đi tới doanh địa. Không đổi được một bộ y phục nhận được sự tán thưởng của Diệp Gia dường như hắn thấy hơi tiếc nuối, trước khi rời đi còn lượn lờ trước mặt Diệp Gia một vòng.

Hắn thấy Diệp Gia đang đắm đuối nhìn mình, hắn mới thấy thỏa mãn mang theo gió xuân rời đi.

Dư thị nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài xem, thấy hắn lại rời đi, trong lòng thấy hơi thất vọng. Thở dài ngồi xuống trước mặt Diệp Gia, trong giọng nói lộ rõ sự cô đơn: "Đành rằng thằng bé quá bận, nhưng sao không ở nhà ăn miếng cơm rồi hãng đi."

Diệp Gia ăn qua loa cơm trưa rồi đi đến cửa hàng xà phòng thơm. Từ khi lo liệu xong việc ở cửa hàng và tìm được người, xà phòng thơm trong khố phòng phơi khô xong đã có thể đủ dùng đến tháng tám. Từ sau vụ việc xà phòng thơm của nhà họ Ngô, các cửa hàng khác đã tới đặt hàng nhiều hơn, số lượng này đủ để cung cấp cho vài cửa hàng và ngõ Lê Hoa.

Diệp Gia vào xem một chút, sau đó quay đầu thấy Dư thị đang xem đám dược liệu vừa mua.
Bình Luận (0)
Comment