Chương 484: Đây Là Chàng Nói? (1)
Chương 484: Đây Là Chàng Nói? (1)Chương 484: Đây Là Chàng Nói? (1)
Khoai lang! Cái này vậy mà là khoai lang! Diệp Gia không kìm được niềm vui, ngồi xổm xuống cầm củ này lên. Vừa vạch lá ra, phía dưới cột da có thể kéo lên kéo xuống, ngửi thử thì đúng là mùi của khoai lang. Nàng không ngờ mình lại may mắn đến vậy, khoai lang không kén đất, không những dễ trồng mà còn là thức ăn ngon, có thứ này thì không còn sợ nạn đói nữa.
Tim nàng đập thình thịch, Diệp Gia ngắt mấy lá cây kia vê nhà, ngôi trước bàn hổi lâu cũng không bình tĩnh nổi. Nàng hít sâu tự dặn lòng phải bình tĩnh, nàng cúi đầu xuống thấy trên bàn còn có một cuốn sách.
Có lẽ vì Chu Cảnh Sâm đi vội quá nên không kịp mang cuốn "Hoa Nghiêm kinh" về Đông phòng. Diệp Gia hít sâu thở ra vài lần, cầm lấy quyển sách định mang đến Đông phòng cho hắn. Nào ngờ vừa tiện tay lật ra xem, mới lật được một trang sắc mặt Diệp Gia đã cứng đờ. Tim nàng đập bùm bùm, yên lặng như tờ.
Cái lùm mé, bên ngoài thì là "Hoa Nghiêm kinh", mẹ nó bên trong chính là Xuân Cung đồ bản tiêu chuẩn lớn.
Diệp Gia không ngờ cục "đá cuội" ấy lại là giống khoai lang. Vì trong trí nhớ của nàng khoai lang không có hạt giống, nông nghiệp thời hiện đại đều trông bằng dây leo. Có lẽ khoai lang có hạt giống nhưng do tác động của hoàn cảnh nên năng suất của hạt giống không cao. Bình thường chọn cây có hạt để gieo trông thường không hiệu quả và khả năng nảy mầm thấp, nhưng phải nói, vận may của Diệp Gia cũng khá tốt.
Bao hạt giống đó không những nảy mầm mọc ra dây leo mà còn mọc rất tươi tốt. Diệp Gia suy nghĩ một lát, gọi Linh Đang và đám trẻ tới.
Tôn Tuấn chạy đến trước tiên, câm theo một cái thùng nhỏ và xẻng nhảy tới trước mặt Diệp Gia. Cậu bé bảy tuổi đã cao lớn hơn trước, cậu chăm chú nhìn người khác bằng cặp mắt đen láy. Cậu ngẩng đầu đầy mong chờ nhìn về phía Diệp Gia: "Bà chủ!"
"Ừm, ngoan lắm." Diệp Gia lên tiếng, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cậu bé.
Hai mắt cậu bé phát sáng, hai má ửng hồng.
Theo như Diệp Gia biết, nếu muốn khoai lang thu hoạch tốt thì phải cắt bỏ. Giờ những hạt giống này đã mọc thành dây leo tươi tốt, đương nhiên không thể để uổng phí vận may được.
Khi Linh Đang dắt theo hai đứa nhỏ tới trước mặt, nàng hướng dẫn họ cách đặt dây leo sao cho đúng. Nàng nhớ rõ kiếp trước học khóa sinh học từng được xem video tương tự, các thực vật dây leo được trông xuống đất bằng nhiều cách khác nhau. Căn cứ vào độ màu mỡ của đất mà xem xét phương pháp trồng cây khác nhau, và tỉ lệ sống sót vô cùng cao.
Chuyện này không khó, huống hồ năm ngoái mấy đứa trẻ này đã được học làm vườn. Chuyện hái và ngắt dây leo đối với chúng quá đơn giản. Diệp Gia tận tình chỉ cho chúng cách ngắt, chỉ trong thời gian ngắn mấy đứa trẻ đã ngắt được một nắm cành lá to sụ. Diệp Gia không nhớ rõ có bao nhiêu phương pháp trông cụ thể, nhưng nàng nhớ mang máng là muốn trồng cây phải để cây bắt chéo xuống đất, ít nhất phải lấp khoảng bốn đến bảy centimet, tức là độ sâu bằng lòng bàn tay. Diệp Gia đang nói chuyện thì đúng lúc Tôn lão hán và Trương Xương Lễ trở về. Khi tới hậu viện thấy mấy đứa trẻ đang làm tượng đất thì lập tức chạy đến giúp đỡ, nhân tiện cũng nghe Diệp Gia hướng dẫn cách trông cây.
"Bà chủ định trồng cây ở hậu viện à? Như vậy có chật quá không?"
Tôn lão hán không biết khoai lang là loại cây gì, nhưng nếu trông ở hậu viện thì đúng là quá tốn diện tích. Những thức ăn chay như ớt, húng quế, dưa lạnh, dưa ngọt, còn chia ra một vài món ăn ngày thường như củ cải trắng. Nếu trồng thêm khoai lang chắc chắn phải nhổ bỏ đi vài thức ăn ngon:"... Những thực phẩm này cũng cần có đất, nếu thiếu đất thì vụ mùa sẽ không được bội thu."
Diệp Gia nghe vậy thì sửng sốt quay đầu nhìn Tôn lão hán.
Tôn lão hán nói cũng đúng, nếu mảnh đất này còn trồng thêm khoai lang thì đúng là quá chật.