Chương 485: Đây Là Chàng Nói? (2)
Chương 485: Đây Là Chàng Nói? (2)Chương 485: Đây Là Chàng Nói? (2)
Giống như con người cần không gian để sống, thực vật cũng vậy. Diệp Gia liếc mắt quét qua vườn rau một lượt, yên lặng một chút rồi đưa ra quyết định.
"Nhổ củ cải ở mảnh đất phía bên kia rồi trông khoai lang đi."
Giờ Chu gia đã không còn dựa vào bán củ cải để sống nữa, đương nhiên không nhất thiết phải trông củ cải: "Tôn thúc nói đúng, mảnh đất này có hơi bé. Nhưng ta chỉ muốn trồng thử ở hậu viện xem thử, khi trông khoai lang có kết quả ta sẽ quyết định sau. Nếu hạt giống này thu hoạch không tốt thì nhà ta sẽ không phí sức đi trông loại cây này. Nếu thu hoạch tốt, ra củ to đến lúc đó mới tính đến chuyện mở rộng diện tích trông."
Nhưng tuy nói là trông thử, nhưng Diệp Gia thấy mấy đứa bé ngắt nhiều dây như vậy cũng không muốn lãng phí.
Dưới đáy thung lũng có rất nhiều ruộng, trồng ở đó còn có thể làm tăng thêm khoảng cách giữa các cây trông. Nàng muốn bàn bạc lại với Trương Xương Lễ để dễ bê sắp xếp.
Đa phần trong thung lũng đều đã trồng cây, chỉ còn ruộng ở trên sườn núi là chưa có ai trồng. Diệp Gia vội tới trang tử để tìm người, không thấy Trương Xương Lễ ở trang tử, lại đi dạo trên cánh đồng. Diệp Gia nhận lấy mũ do Linh Đang mang tới rồi theo người của trang tử ra ruộng.
Bầu trời ở Tây Bắc nắng chói chang, Trương Xương Lễ làm việc ở trong ruộng hơn một tháng, giờ mặt đen không khác gì một tá điên. Diệp Gia đứng từ xa nhìn qua bờ ruộng còn không nhận ra ai với ai. Nếu người dẫn đường không gọi Trương Xương Lễ tới, có lẽ Diệp Gia sẽ không tìm tới ông ta. Trương Xương Lễ chắp tay ung dung đi từ bờ ruộng qua, còn chưa đến nơi đã hỏi Diệp Gia tới làm gì.
"Lão gia tử, người đang nói gì vậy, chẳng lẽ con không thể tới đây sao?"
Trương Xương Lễ cau mày nhìn cách ăn mặc của nàng, miệng lẩm bẩm nói nữ tử Yên Kinh đều mặc váy dài chân không dính một chút bùn. Tuy miệng ông nói Diệp Gia không biết quy củ nhưng vẫn đưa Diệp Gia tới chỗ ông thường ngồi: "Có gì muốn nói thì tìm chỗ thoáng mát rồi nói, trời tháng năm rất nóng nực, đừng để khuôn mặt xinh đẹp bị rám nắng."
Diệp Gia bật cười ngoan ngoãn di theo ông.
Diệp Gia trực tiếp mang cầm theo dây leo của khoai lang tới. Sợ cành ngắt ra lâu sẽ bị héo nàng còn sai Linh Đang vẩy nước lên trên dùng vải ướt bịt kín lại.
Trương Xương Lễ ngồi xổm trước đám cành khoai lang, ông cầm một cành lên ngắm nghía hồi lâu. Giờ kỹ thuật trông cây truyền thống là gieo hạt xuống đợi nảy mầm đơm hoa kết trái. Ngoại trừ lúa mì đã có kỹ thuật gieo mạ, nhưng còn các cây khác vẫn theo phương pháp cũ. Có câu nói "nhìn cây cao ba trượng, trong tay bài học", đây không phải lân đầu Trương Xương Lễ được nghe về cách trông cây của Diệp Gia. Nhưng cách này chỉ áp dụng với cây cỏ, chưa dùng với cây trồng. Trương lão đầu nhíu chặt mày, hoài nghi nhìn Diệp Gia: "Sao ngươi lại biết thứ này nên trồng như thế nào?"
"Đương nhiên là học từ trong sách rồi." Diệp Gia nháy mắt, không chút lo sợ trước ánh mắt dò xét của Trương Xương Lễ. Dù sao Chu Cảnh Sâm và Dư thị đều chấp nhận Diệp Gia, nàng càng không cần sợ Trương Xương Lễ nghi ngờ: "Lão sư thấy được không?"
"Được, đương nhiên có thể được."
Trương Xương Lễ thấy Diệp Gia không chút lo lắng, ông chỉ hừ một tiếng rồi quay sang chỗ khác: "Nhưng sao ngươi biết chắc chắn thứ này sẽ bội thu?"
"Con không biết." Diệp Gia thẳng thừng nói: "Nhưng dù sao cũng là hạt giống ngoại lai miễn phí, thử trông cũng không sao. Cái này cũng dễ bảo quản, không khó khăn như cây lúa. Nếu thử nghiệm thành công, sau này sẽ là nguồn cung cấp lương thực cho mọi người."
Tiểu lão đầu Trương Xương Lễ cả đời chỉ nghĩ cách tăng sản lượng nông sản, lo lắng bách tính trong thiên hạ sẽ bị đói. Rõ ràng Diệp Gia đã nói trúng tâm tư Trương Xương Lễ. Lập tức ông cũng có hơi không hiểu sao lại kích động, ông ngẩng đầu thẫn thờ nhìn thửa ruộng cách đó không xa.