Chương 486: Đây Là Chàng Nói? (3)
Chương 486: Đây Là Chàng Nói? (3)Chương 486: Đây Là Chàng Nói? (3)
Lát sau ông ta mới trịnh trọng đồng ý: "Được, ngươi về trước đi, những thứ này để ta kêu người tới làm."
Nhiều thân lá như vậy chỉ bằng một mẫu đất, có khi còn không bằng. Gọi một nam nhân tới làm một ngày là xong.
Diệp Gia ngồi trên bờ ruộng nhìn một lúc, thấy Trương Xương Lễ sắp xếp đâu vào đấy thì không ở cạnh xem nữa. Sau khi trồng xong một bao to thân lá, khi Diệp Gia về Chu gia đã là buổi chiều.
Dư thị đã từ cửa hàng trở về, bà đang đứng dưới giàn nho dạy lũ trẻ học chữ trước viện. Diệp Gia dựng bốn năm cái giá đỡ ở trước viện, sau đó trồng vài cây nho ở dưới. Giờ cây nho đã mọc lan khắp giá đỡ, lá cây tươi tốt phía dưới đã kết quả bé xíu. Diệp tứ muội và đám người Thu Nguyệt vẫn chưa về, trong lòng Diệp Gia có hơi bồn chồn. Chẳng lẽ việc buôn bán hôm nay lại không tốt sao? Đã qua giờ thân một khắc mà quán vẫn chưa đóng cửa.
"Chắc là không tốt." Trước đó khi Dư thị trở vê từ cửa hàng có nhìn lướt qua: "Ta thấy hôm nay cũng không đông khách lắm."
Chuyện này đã xảy ra được ba ngày, mỗi ngày lại càng đóng cửa muộn. Diệp Gia thâm nghĩ không thể do thực khách đã chán món của cửa hàng nàng được hay trong thị trấn lại có thêm một cửa hàng bán thịt chín khác?
Diệp Gia đang lẩm bẩm thì bên ngoài viện bỗng vang lên tiếng ồn ào, giống như có mấy chiếc xe vừa chạy qua trước cửa vậy. Nàng và Dư thị nhìn nhau, đúng là ở ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa. Trong viện vẫn chưa có ai lên tiếng, bên ngoài lại vang lên giọng nói quen thuộc. Ban đầu hai người họ còn không biết là ai, tới khi người đó nói tên thì họ mới biết là A Cửu đã vêt
"Trong viện có ai không? Mở cửa đi."
Tôn lão hán lập tức không chần chừ nữa, tiến lên kéo chốt cửa ra. A Cửu ngồi trên lưng ngựa cùng Lâm Trạch Vũ kéo một chiếc xe ngựa tới.
Trên xe là một đống đặc sản kỳ lạ của Tây Vực, trong đó nhiều nhất chính là hương liệu Tây Vực. A Cửu thành thạo nhảy từ trên yên ngựa xuống, hơn bốn tháng không gặp A Cửu cao lớn hơn nhiều. Dường như da cũng đen đi nhiều, nhưng trông hắn ta có vẻ sắc bén hơn. Lâm Trạch Vũ đi cùng hắn ta cũng cao vổng lên, dáng người cao gây, nhìn có vẻ lanh lợi hơn nhiều.
Hai người thấy Diệp Gia liền chạy tới chỗ nàng, Lâm Trạch Vũ lễ phép hành lễ. Trên người A Cửu mặc y phục Tây Vực trông khá bắt mắt, dáng người trông giống như người châu Âu thời trung cổ.
Mắt hắn quét một vòng quanh sân, hơi kinh ngạc khi không thấy Diệp tứ muội đâu.
"Tứ muội vẫn đang ở trong cửa hàng." Diệp Gia chỉ nhìn sắc mặt hắn đã đoán được hắn ta đang nghĩ gì: "Sau khi Ngũ muội đi, Tứ muội thay Ngũ muội đảm nhận việc kinh doanh cửa hàng. Ban ngày muội ấy thường không ở nhà, tới tối mới về. Giờ này chắc muội ấy cũng sắp về rồi."
A Cửu gật đầu, cùng Lâm Trạch Vũ tháo đồ trên xe xuống. Có một rương lớn là hương liệu, dược liệu đặc thù, còn có cả hạt giống. Trừ những thứ đó ra thứ nhiều nhất đương nhiên là vàng bạc. Lần này A Cửu đi theo Trình gia hộ tống hơn ba ngàn khối xà phòng thơm đi khắp các quốc gia cả đi cả vê đã mất bốn tháng trời. Giá xà phòng thơm bên đó và Đại Yên ngang bằng nhau, ra giá trên trời cũng không quá đáng.
Nhưng A Cửu thấy giá cao đến quá đáng, những thứ này mang tới Đại Yên cũng bán rất chạy. Có lẽ do những thứ này rất hiếm và quý giá.
Chuyến đi Tây Vực này không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể kể lại hết được, A Cửu chỉ chọn ra vài chuyện quan trọng để nói.
Thứ nhất là sau khi Trình gia không còn hợp tác với các thương hộ Trung Nguyên, nguồn cung xà phòng thơm trở nên cực kỳ khan hiếm. Ngoài lân này Trình gia nhận của Chu gia ba nghìn khối xà phòng thơm còn nhận của Luân Đài hơn hai nghìn khối xà phòng thơm.