[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488: Đây Là Chàng Nói? (5)

Chương 488: Đây Là Chàng Nói? (5) Chương 488: Đây Là Chàng Nói? (5)Chương 488: Đây Là Chàng Nói? (5)

Nhất là Thu Nguyệt với Linh Đang, mặt đỏ như đít khỉ. Diệp Gia sửng sốt một hồi mới ý thức được mình vừa làm ra chuyện ngu ngốc đến mức nào: "...'... lâu ngày không gặp nên tranh thủ hú hí đây mà, nàng cũng không phải chậm hiểu đến vậy đâu.

Sau khi ăn vội bữa cơm, Hi Lai thu dọn chén bát tới sau bếp rửa sạch. Sắp xếp cho Lâm Trạch Vũ trở thành vấn đề.

Phòng ngủ trước kia của Lâm Trạch Vũ giờ đã thành phòng của Thu Nguyệt và Linh Đang, Hỉ Lai. Phòng phía sau của phu thê Diệp tứ muội đã chật lắm rồi, một nhà bốn người chen chúc ở trong một căn phòng. Phòng Tôn lão hán ở ngay bên cạnh cũng chật không kém, hai tiểu lão đầu còn có thêm hai hài tử. Sau khi Lâm Trạch Vũ về thì không còn phòng ở, chỉ có tạm thời di dời vật trong gian tạp vụ ra ngoài, dựng tạm một cái rừng gỗ để ngủ tạm qua một đêm.

"Ngày mai ta sẽ thu xếp sau." Diệp Gia nhìn Lâm Trạch Vũ hồi lâu.

Ra ngoài bốn tháng tiểu tử này trưởng thành lên nhiều, có lẽ được A Cửu huấn luyện nên tính tình của cậu ta trở nên trâm lắng hơn nhiều.

Sau khi sắp xếp qua quýt, Diệp Gia gọi Dư thị vào trong phòng. Chuyến này đi Tây Vực, ba nghìn năm trăm khối xà phòng thơm bán được hơn sáu nghìn ba trăm lượng bạc. Diệp Gia ký với Trình gia chia bốn phần lợi nhuận, chia cho Trình gia bốn phần mà vẫn còn dư lại nhiều tiền như vậy. Trong lòng Diệp Gia đã có tính toán.

"Xem ra đi một chuyến đến Tây Vực đúng là kiếm được rất nhiều tiên, hèn gì có nhiều thương hộ không cần mạng muốn đem hàng hóa đến Tây Vực thử vận may. Lợi nhuận thật đáng kinh ngạc." Trong lòng Dư thị không kìm được mà thốt lên, thật đúng là biết kiếm tiên trong tay còn ôm bảo bối. Nếu không kiếm ra tiên sẽ không có đủ lương thực cho một nhà.

Diệp Gia biết bà lại nghĩ đến lúc trước ở Bắc Lý trấn làm tú nương trong khuê phòng, cười nói: "Đây là lợi ích với hiệu buôn Trình gia. Nếu để một thương hộ không có danh tiếng mang hàng qua bên kia, không khéo hàng còn sẽ tồn lại trong túi đến mục nát luôn mất."

Trình gia đã tới Tây Vực Đại Yên nhiều năm, đã tạo được lòng tin với mọi người, đây là thứ tài sản vô hình.

"Đúng vậy." Dư thị gật đầu.

Hơn sáu nghìn ba trăm lượng bạc đã đến tay, cộng với khoản tích trữ trong nhà tới hơn ba nghìn hai trăm lượng. Chu gia âm thầm tích trữ hàng trăm lượng bạc trong viện nhỏ bé này. Trước đó Dư thị còn chưa có hứng thú, tới khi Diệp Gia lấy tiên tiết kiệm ra gộp lại Dư thị liền hạ giọng: "Mới có hơn một năm nhà ta đã tích lũy được nhiều bạc như vậy sao?”

"Vâng.' Tim Diệp Gia đập thình thịch, nàng có cảm giác máu trong người đang sôi trào: "Nhà ta muốn làm giàu nhờ con đường Tây Vực." Dư thị còn đang cảm khái tiền đến quá nhanh, nghe Diệp Gia nói xong câu này tim cũng không nhịn được đánh thịch một cái. Dư thị là người không có tham vọng cũng phải hưng phấn, sắc mặt lập tức trở nên rạng rỡ: "Có được không? Dù có chuyện gì cũng phải làm."

Chưa nói đến hai mẹ chồng nàng dâu ý chí kiên định, Diệp Gia suy nghĩ một lát rôi quyết định: "Nương, ngày mai con muốn tới Luân Đài."

Nếu đã quyết định triệt để kinh doanh thì không thể trì hoãn nữa. Giờ chuyện trên trấn đã đi đúng quỹ đạo, nàng tạm thời đi mấy ngày cũng không sao. Nhưng khi nghĩ đến chuyện trước đây Ngô gia làm, trước khi đi Diệp Gia vẫn dặn Dư thị phải cẩn thận hơn. Dư thị cũng hiểu rõ, giờ bà đã được Diệp Gia nạp đầy năng lượng. Tham vọng suốt mấy chục năm không có giờ đã bắt đầu nhen nhóm.

"Ta biết rồi, con đi đường nhớ cẩn thận." Giờ bên phía Bắc Lý trấn đã ổn định, rất nhiều rắc rối đều được Chu Cảnh Sâm giải quyết sạch sẽ, Diệp Gia đi đường cũng không cần lo lắng nhiều. Nhưng Dư thị lo người dân ở vùng quê nghèo xấu xa nên vẫn dặn Diệp Gia phải cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment