Chương 489: Đây Là Chàng Nói? (6)
Chương 489: Đây Là Chàng Nói? (6)Chương 489: Đây Là Chàng Nói? (6)
Đương nhiên Diệp Gia sẽ không đi một mình, trước đó khi Chu Cảnh Sâm rời đi đã sắp xếp người bảo vệ nàng. Nếu Diệp Gia muốn đi nhất định phải mang theo người hắn sắp xếp đi cùng. Diệp Gia còn đặc biệt gọi là Điểm Điểm.
Điểm Điểm oai phong lẫm liệt đứng trên xe la, dọa con la không dám đá chân.
"Nương, trên bàn trang điểm trong phòng con có để một cái hộp nhỏ, người nhớ phải đưa cho A Cửu giúp con nha." A Cửu không nhận nhiệm vụ này là dựa vào độ tin cậy của Diệp Gia. Đương nhiên Diệp Gia sẽ có qua có lại, không thể để công sức bốn tháng vất vả của hắn ta trở nên công cốc được.
Dư thị vừa nghe đã hiểu, nắm tay Diệp Gia không nỡ buông: "Trong lòng ta biết, ta sẽ thu xếp thật tốt."
Người đánh xe đưa Diệp Gia tới trụ sở, lúc trước Diệp Gia ở Bắc Lý trấn vài ngày liền đi theo Diệp Gia. Diệp Gia thấy hắn ta có hơi quen mắt, hỏi xong mới biết danh tính. Sĩ Nam, người nổi danh khắp trụ sở là có thân thủ tốt, võ nghệ cao cường. Còn người kia là Triển Lâm. Tuy trên mặt hắn ta không biểu hiện rõ nhưng trong mắt sáng ngời lại thể hiện sự cảnh giác. Hai nam tử đưa Diệp Gia tới đương nhiên Dư thị thấy không yên tâm, nên kêu Hỉ Lai đuổi theo hầu hạ.
Đây không phải lần đầu Hỉ Lai gặp Điểm Điểm nhưng khi thấy sói ở ngay cạnh vẫn thấy sợ. Người núp ở một góc trong xe la, không dám lại gần.
Diệp Gia cũng không miễn cưỡng nàng ấy, nàng dựa vào bụng Điểm Điểm rồi tranh thủ chợp mắt.
Xe la đi rất nhanh, vì để tối không cần đi nên suốt chặng đường bọn họ không dừng chân. Ở Lạc Tang trấn nghỉ ngơi một tối rồi hôm sau lại lên đường. Mất ba ngày hai đêm thì tới Luân Đài.
Chuyện Diệp Gia nói muốn tới Luân Đài Diệp ngũ muội đã nhận được tin tức. Khi xe la vừa vào thành đã thấy nàng ấy đang đứng chờ ở cổng thành. Nhưng Diệp Gia không nghe thấy tiếng của nàng ấy, chỉ khi xe la đi được một đoạn nàng mới phát hiện ra nàng ấy.
Nàng đưa người lên xe rồi vội đi vào nội thành.
Xe la còn chưa đi tới cửa phòng trọ đã dừng lại, Triển Lâm ghì chặt xe la, đến giữa đường xe mới từ từ dừng lại.
Trong lòng Diệp Gia thấy hơi lạ, kéo rèm lên mới phát hiện một nam tử tuấn tú đang đứng chặn trước xe. Người đó mặc nhung phục, khoảng hai tám hai chín tuổi. Mặt mũi sắc bén, dáng người thon dài, trông vừa đẹp lại vừa có khí chất anh hùng.
Người kia vén rèm ở cửa sổ lên thấy Diệp Gia, trên mặt lập tức nở nụ cười. Chạy vội tới gọi: “Tam muội."
Ban đầu Diệp Gia còn không biết, nghe thấy câu đó mới biết chắc đây là Diệp đại ca Diệp Thanh Sơn bị điều tới Luân Đài làm giáo úy. Nàng nháy mắt nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới: "Đại ca?"
"Ừm, là ta." Diệp Thanh Sơn mỉm cười: "Ngũ muội có ở trên xe muội không?"
Diệp ngũ muội cũng thò đầu ra. Hắn ta đưa tay gõ đầu Ngũ muội, xúc động nói với Diệp Gia: "Tiểu cô nương đã trưởng thành rồi, duyên dáng yêu kiều..."
Diệp Gia không biết nói gì, chỉ có thể bật cười.
Không thể không nói tướng mạo Diệp Thanh Sơn và Diệp gia cũng khác nhau qua nhau rồi? Không ngờ Diệp gia có thể sinh ra một đứa con trai. Nhưng nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi lại trở về bình thường. Ngoại trừ không đề cập tới phẩm chất bên trong, người Diệp gia đều có dung mạo xinh đẹp. Chỉ nhìn vẻ ngoài là biết họ là huynh muội ruột thịt. Nhưng vừa nghĩ đến đây đại ca Diệp gia, Diệp Gia không kìm được mà nhớ đến Diệp Trương thị, nàng lại cúi đầu nhìn Diệp Thanh Sơn đang đứng trước mặt, Diệp Gia bất giác rùng mình.
"Tới Luân Đài đã tìm được nơi ở chưa? Muội muốn ở đây mấy ngày?" Giọng Diệp Thanh Sơn trâm thấp, nghe như người sống có trật tự: "Tới phủ đệ của đại ca ở đi?"
Diệp Gia vừa định trả lời, bên cạnh bỗng truyền tới giọng nam tram ấm êm tai: "Đại ca không cân lo lắng, ta sẽ tự thu xếp cho Gia nương."